Uyển Huyên ôm Cố Nặc Nhi, nhích đến bên cạnh.
“Công chúa, chúng ta không nên qua bên kia xem mãnh thú kia, quá doạ người rồi. Nô tỳ ôm người đi đến bên cạnh xem thỏ nha?”
Cố Nặc Nhi thấy gấu đen lớn trong lồng sắt, đang lấy đầu va chạm lồng sắt.
Trong đôi mắt tròn xoe của bé con hiện ra không đành lòng.
Tiểu gia hoả giãy giụa xuống đất: “Uyển Huyên tỷ tỷ, ngươi nói cung nhân lấy thịt lại đây đi, cho gấu ăn.”
Lúc này bởi vì Cố Nặc Nhi đi đến gần vài bước làm cho gấu đen táo bạo mà phát ra tiếng gầm gừ.
Uyển Huyên sợ đến mức hốt hoảng, vội vàng tiến lên, giữ chặt tay nhỏ của Cố Nặc Nhi.
“Công chúa, ngài đừng lại gần, nô tỳ đi kêu cung nhân lấy thịt tới ngay.”
Gấu đen há hàm răng sắt nhọn, cứng rắn giống như thép.
Cái tay gấu lớn kia có cảm giác có thể chụp chết tiểu công chúa chỉ cần một cái tát.
Uyển Huyên một bên túm chặt Cố Nặc Nhi, một bên lại kêu thái giám cách đấy không xa.
“Tiểu Nhạc Tử, đi lấy thịt tới đây, công chúa muốn cho gấu ăn!”
Thiểu thái giám lên tiếng đồng ý.
Không bao lâu lại ôm ra một bồn thịt máu me nhầy nhụa ra tới.
Miệng hắn la ai da liên hồi: “Nặng quá!”
Rất nhiều lần đều suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Uyển Huyên nhíu mày: “Vô dụng.”
Uyển Huyên nhìn tiểu công chúa, bé chỉ đang trợn tròn mắt, đứng yên nhìn gấu đen.
Dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454808/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.