Chương trước
Chương sau
Bên kia Uyển Âm nắm tay tiểu công chúa đi xuống bậc thang Phượng Nghi Cung.

Uyển Âm cười dò hỏi: “Công chúa điện hạ, ngài muốn đi chỗ nào chơi?”

Cố Nặc Nhi nâng khuôn mặt tràn đầy tự hỏi.

Thoạt nhìn khuôn mặt trắng tròn đáng yêu, giống như kẹo bông gòn mềm mại ngọt ngào.

Bé con ngửa đầu nhìn về phía Uyển Âm, giọng nói non nớt hỏi: “Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nói có phải baba không thích ta tới nơi ở của Hoàng Hậu mẫu thân phải không?”

Uyển Âm cân nhắn từ ngữ rồi mới nói: “Bệ hạ chỉ là lo lắng, thân thể Hoàng Hậu nương nương không tốt, tuổi ngài lại nhỏ, thân thể không khoẻ mạnh như người lớn, sợ hãi sẽ lây bệnh cho ngài.”

Cố Nặc Nhi đứng ở bậc thang bạch ngọc, nhón tay nhỉ chỉ một vòng cung đình xa xa.

Giọng nói của bé mềm mềm: “Nhưng mà Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nhìn đi không chỉ có nhóm thị vệ đại ca ca đi tới đi lui, mà còn có thật nhiều thái giám tiểu ca ca cùng cung nữ đại tỷ tỷ, baba là chủ nhân thiên hạ, thông minh như vậy, nhất định sẽ biết chúng ta đến đây.”

Cố Nặc Nhi hai tay nhỏ chống nạnh: “Baba ghét nhất là người khác lừa người!’

Vậy mà Uyển Âm cảm thấy tiểu công chúa ba tuôi, nói có lý!

Nàng chần chờ nói: “Có lẽ… có lẽ nương nương cách giải thích cùng bệ hạ?”

Cố Nặc Nhi lắc đầu, vươn một ngón tay tròn tròn mập mạp nói: “Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nói sai rồi! Baba là quân vương, Nặc Nhi cùng mẫu thân đều phải tôn trọng người, như vậy baba mới có thể vui vẻ, do đó không truy cứu chúng ta lừa người!”

Uyển Âm hoàn toàn không rõ.

Tiểu công chúa muốn làm cái gì nha?

Cố Nặc Nhi vươn hai cái tay nhỏ nói: “Uyển Âm tỷ tỷ, ôm ~ mang Nặc Nặc đi tìm baba.”

Uyển Âm ngẩn ra: “Nhưng mà công chúa điện hạ, bây giờ Hoàng Thương chỉ sợ đang ở Ngự Thư Phòng làm chính vụ.”

Cố Nặc Nhi lại nũng nịu: “Nhưng Nặc Nặc nhớ baba, Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi mang ta đi đi.”

Uyển Âm không còn cách nào khác đành phải khom lưng bế tiểu công chúa lên, đi đến Ngự Thư Phòng.

Dọc đường đi, tiểu công chúa vô cùng vui vẻ.

Quơ chân múa tay chỉ vào hoa ven đường mà cười khanh khách.

Nhưng đến khi Uyển Âm ôm bé đến gần Ngự Thư Phòng, sắc mặt Cố Nặc Nhi đột nhiên thu lại.

Trong đôi mắt to đen nhánh tràn đầy lo sợ bất an.

Lúc đầu Uyển Âm còn không có nhận thấy được.

Cho đến khi Uyển Âm ôm tiểu công chúa đến cửa Ngự Thư Phòng.

Đại thái giám Xuân Thọ công công đang canh giữ ở cửa, xoay người lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt đầy ấm ức của tiểu công chúa.

Hắn vội vàng lại đây, nôn nóng hỏi: “Ai da! Công chúa, làm sao ngài lại khóc rồi?”

Uyển Âm sửng sốt.

Tiểu công chúa khóc???

Uyển âm quay đầu lại nhìn, thấy tiểu gia hoả trong lòng ngực, nước mắt lạch cạch không tiếng động mà rơi xuống.

Khuôn mặt tròn tròn trắng trắng, cùng với nước mắt rơ lã chã, làm cho đôi mắt càng thêm to tròn đen nhánh.

Một bộ đáng muốn khóc nhưng lại không dám khóc, làm cho ai nhìn thấy đều phải đau lòng.

Công chúa khóc khi nào vậy? Uyển Âm kinh ngạc.

Khi Cố Nặc Nhi nhìn thấy Xuân Thọ, âm thanh bập bẹ chứa nức nở cùng uỷ khuất: “Xuân Thọ bá bá, Nặc Nhi sợ hãi, muốn tìm baba.”

Xuân Thị nhìn công chúa, đây là bị ấm ức vô cùng rồi.

Vội vàng nói: “Công chúa ngài đừng khóc, nô tài đau lòng muốn hỏng rồi, nô tài sẽ đi vào bẩm báo ngay cho Hoàng Thượng.”

Dứt lời, hắn xoay người vội vàng chạy vào.

Cố Dập Hàn cùng hai vị đại thần quân sự đang thương nghị chính vụ quan trọng.

Nhưng nghe thấy Cố Nặc Nhi bị ấm ức, liền ném tấu chương đi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Thượng xuất hiện, tiểu gia hoả đang không tiếng động rơi nước mắt thì biến thành gào khóc anh anh.

“Baba, cứu mạng! Cung nữ tỷ tỷ trong cung Hoàng Hậu mẫu thân, muốn hại Nặc Nặc cùng mẫu thân!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.