Bên kia Uyển Âm nắm tay tiểu công chúa đi xuống bậc thang Phượng Nghi Cung.
Uyển Âm cười dò hỏi: “Công chúa điện hạ, ngài muốn đi chỗ nào chơi?”
Cố Nặc Nhi nâng khuôn mặt tràn đầy tự hỏi.
Thoạt nhìn khuôn mặt trắng tròn đáng yêu, giống như kẹo bông gòn mềm mại ngọt ngào.
Bé con ngửa đầu nhìn về phía Uyển Âm, giọng nói non nớt hỏi: “Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nói có phải baba không thích ta tới nơi ở của Hoàng Hậu mẫu thân phải không?”
Uyển Âm cân nhắn từ ngữ rồi mới nói: “Bệ hạ chỉ là lo lắng, thân thể Hoàng Hậu nương nương không tốt, tuổi ngài lại nhỏ, thân thể không khoẻ mạnh như người lớn, sợ hãi sẽ lây bệnh cho ngài.”
Cố Nặc Nhi đứng ở bậc thang bạch ngọc, nhón tay nhỉ chỉ một vòng cung đình xa xa.
Giọng nói của bé mềm mềm: “Nhưng mà Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nhìn đi không chỉ có nhóm thị vệ đại ca ca đi tới đi lui, mà còn có thật nhiều thái giám tiểu ca ca cùng cung nữ đại tỷ tỷ, baba là chủ nhân thiên hạ, thông minh như vậy, nhất định sẽ biết chúng ta đến đây.”
Cố Nặc Nhi hai tay nhỏ chống nạnh: “Baba ghét nhất là người khác lừa người!’
Vậy mà Uyển Âm cảm thấy tiểu công chúa ba tuôi, nói có lý!
Nàng chần chờ nói: “Có lẽ… có lẽ nương nương cách giải thích cùng bệ hạ?”
Cố Nặc Nhi lắc đầu, vươn một ngón tay tròn tròn mập mạp nói: “Uyển Âm tỷ tỷ, ngươi nói sai rồi! Baba là quân vương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454803/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.