Cảm thấy Dạ Tư Minh, xác thật làm thị vệ bên người công chúa là tốt nhất.
Chỉ cần Bạch Nghị dạy dỗ thích đáng, thì không còn lo lắng sẽ đả thương người.
Thậm chí Cố Dập Hàn còn dặn dò Bạch Nghị tướng quân: “Nếu đả thương người khác thì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt Nặc Nặc của chúng ta.”
Chúng thần cảm thấy xấu hổ, muốn phản đối, nhưng e ngại đại bạo quân hung mãnh, nên chỉ có thể yên lặng mà không lên tiếng.
Việc này Cố Dập Hàn đã đinh, nếu mọi người còn xem vào thì coi như không có đừng sống nữa.
Công chúa Dao Quang Cố Nặc Nhi cùng thiếu niên Dạ Tư Minh, được quyết định đầu xuân tháng hai sẽ đi học.
…
Ngày 10 tháng 12, buổi trưa.
Kiều quý phi ở trong nội thấy Điện Thu Thuỷ, hương thơm tinh tế, tấm mành hơi rũ xuống.
Trên giường gỗ rộng lớn có khắc hoa lê, một bé con trắng nõn mập mạp đang ngủ.
Trong mơ Cố Nặc Nhi như được ăn cái gì đó, cái miệng nhỏ nhóp nhép đáng yêu.
Cánh môi bị nước là cho ướt nhẹp, càng trở nên mọng nước, giống như hai cánh hoa đào nhỏ.
Hai bàn tay mũm mĩm của bé con nắm thành quyền đặt ở trên bụng, mái tóc đen nhánh dán ở trên da thịt tuyết trắng, có vẻ vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn.
Bỗng nhiên…
Bên ngoài ngoại điện truyền đến một âm thanh ‘Bang’.
Ngay sau đó, là âm thanh hạ giọng của Kiều quý phi đang nói chuyện.
Ngày thường nếu Cố Nặc Nhi không ngủ đủ, tuyệt đối sẽ không tỉnh.
Nhưng lần này, tiểu gia hảo lại chậm rãi mở đôi mắt ngập nước mênh mông ra.
Đôi mắt đen nhánh, giống như hai quả nho lớn, còn buồn ngủ cũng dần biến mất, trong mắt liền có ánh sáng linh động.
Cố Nặc Nhi vươn cánh cay trắng trẻo mập mạp như ngó sen, sau đó lại duỗi cái eo nhỏ lười.
Từ trên giường ngồi dậy, giống như như một cái bánh bao trắng nhỏ.
Trong phòng đốt địa long nóng hừng hực là cho má bé cũng đỏ lên.
Bé con tự mình mang giày nhỏ xuống đất, chậm rì rì mà đi đến trước điện.
Tìm xem nơi nào đang phát ra âm thanh.
Mới vừa đến chỗ ngoặc của tấm bình phong, liền nghe được âm thanh mẫu thân của mình, đang dạy dỗ nô tì.
Mặt mày Kiều quý phi nâng lên, diễm lệ không có gì sánh được.
Nằng ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mắt phượng nghiêm khắc mà nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất.
Tay nhỏ Cố Nặc Nhi nhẹ nhàng đỡ bình phong, lộ ra một đôi mắt to tròn, khẽ meo meo nhìn xem.
Cung nữ quỳ trên mặt đất là từ nữ hầu hạ bên người Hoàng Hậu, tên là Thải Loan.
Giờ đây, cô ta bụm mặt, quỳ trên mặt đất khóc nức nở.
Trên tay trắng nõn của Kiều quý phi là một chiếc nhẫn màu hồng bích xinh đẹp.
Nàng xoa xoa vòng tay của mình, giọng nói vô tình nói: “Thải Loan, trước kia Hoàng Hậu nương nương đem ngươi từ là người giặt quần áo trong cục ra tới, xem ngươi đáng thương bị người khác bắt nạt.
Nương nương cho ngươi chỗ dung thân, còn dạy ngươi đọc sách viết chữ, hiện giờ Hoàng Hậu nương nương mới bị bệnh ba năm, ngươi liền chờ không nổi, muốn bò lên long sàng sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]