Khi tiến cung gặp Hoàng Thượng, thì không được cho phép mang theo kiếm vào, binh khí của hắn được đặt ở ngoài thành!
Trong chớp mắt, Cố Nặc Nhi đã chạy đến bên cạnh lồng sắt.
Bé con ngửa đầu nhìn thiếu niên so với mình cao hơn rất nhiều.
“Tiểu ca ca xinh đẹp!” Cố Nặc Nhi ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng sữa trắng đáng yêu.
Mắt bé cong cong, âm thanh mềm mại: “Vì sao ngươi không mang giày vào, ngươi có lạnh không?”
Thiếu niên từ trên cao mà rũ mắt nhìn xuống, nhìn củ cải nhỏ trước mắt.
Bé lớn lên thật sự trắng nõn tinh xảo, yếu ớt đường như chỉ cần một bàn tay thì có thể bóp chết.
Nhưng cặp mắt xinh đẹp kia, lập loè ánh sáng ấm áp, sóng nước long lanh, làm người khác không rời mắt được.
Trong suốt, hồn nhiên là ấn tượng đầu tiên Cố Nặc Nhi mang lại cho hắn.
Thiếu niên nhấp môi không nói, làm như không muốn nói chuyện cùng Cố Nặc Nhi.
Nhưng bé con lại không nhụt chí.
Bé cúi đầu, hai tay nhỏ lục loại hầu bao của mình.
Chỉ thấy hai tay nhỏ phân biệt cầm nữa khối bánh sữa mình ăn chưa xong, còn có một viên kẹo đường, đi đến lồng sắt.
“Tiểu ca ca xinh đẹp, chắc ngươi đói rồi… cho ngươi ăn nè…”
Hai tay nhỏ của bé trắng nõn, đầu ngón tay còn có màu hồng phấn mê người.
Nếu như cắn một cái, vào trong miệng chắc là mềm muốn tan ra.
Đầu ngón tay của thiếu niên hơi giật giật, sau đó hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454788/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.