Nhóm dịch: Bánh Bao
Chỉ có điều, cô sợ thay đổi cách gọi sẽ khiến người nhà họ Đường thấy phản cảm, cho nên mới luôn gọi xa lạ như thế.
“Thím, không phải, cháu...”
“Có điều cũng đúng là nhà chúng ta nghĩ không chu đáo, bà nói muốn chọn một ngày lành tháng tốt, nói cho tất cả mọi người trong thôn biết, nhà họ Đường chúng ta sẽ nhận nuôi cháu.”
“Khi đó cháu bắt đầu gọi cũng không muộn. “
Gần đây trong thôn xảy ra tai ương, bà Đường cũng không tiện tuyên bố việc này ở thời điểm mấu chốt, cho nên dự định kéo dài một khoảng thời gian.
“Vâng, vậy thì nghe lời bà.”
Thấy Tảo Tảo không xa lánh, trong lòng Thôi Tú Vinh càng thêm vui vẻ, cuối cùng chị ấy cũng có áo bông nhỏ rồi.
Nghĩ đến trong nhà bây giờ không thiếu lương thực, trong tay còn có chút tiền dư, đợi đến khi tết làm hai bộ quần áo mới cho Tảo Tảo vậy.
Mấy người đang tán gẫu vui vẻ, thì bỗng dưng Đỗ Quyên vội vào trong nhà.
Chị ta thở hổn hển.
“Không tốt, từ đường trong thôn chúng ta sụp rồi!”
Từ sau khi trong thôn xảy ra nạn sâu rầy, ngay sau đó là bão tuyết, hiện tại ngay cả từ đường trong thôn cũng sụp đổ.
Đừng nói Thôi Tú Vinh, ngay cả bà Đường đang nghỉ ngơi ở sân cách vách cũng ngồi không yên.
“Sao từ đường có thể sụp được, từ đường của từ đường mà thôn Đồng Sơn đã lưu giữ được trăm năm! Tất cả phụ thuộc vào nó để ban phước cho tất cả mọi người.”
Đường bà Đường vừa hô, vừa chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-nam-80-be-con-huyen-hoc-co-khong-gian/4601158/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.