Nhóm dịch: Bánh Bao
Người ta nói rằng thứ đó để càng lâu, hiệu quả càng tốt.
Cho nên mấy năm nay, phàm là người trong nhà có vết thương do té ngã, chỉ cần xoa chút rượu thuốc là tốt rồi.
“Thằng cả, làm vậy có được không?” Thôi Tú Vinh lo lắng hỏi.
“Mẹ, con thật sự không sao...”
Nói như vậy, nhưng chỉ có chính cậu ta biết rõ, lần ngã này thật sự rất ác liệt.
Mắt cá chân vô cùng đau, đau đến mức thấu tận tim gan.
Tảo Tảo cũng chú ý tới thần sắc Đường Hưng Quốc, tầm mắt cô dừng ở mắt cá chân đối phương.
Cô không biết y học, nhưng trong thời gian học đại học, vì lý do chuyên môn, thế nên cô thường đi đến núi để tìm hoa, cây cối, cỏ, và tất cả các loại dược liệu.
Có đôi khi ở trong núi nửa tháng một tháng, khó tránh khỏi có lúc bị thương.
Vì vậy cô và bạn bè tự mình học y, từ đó đã học được rất nhiều cách để tự cứu mình.
Nắn lại khớp là một trong số đó.
Mà mắt cá chân Đường Hưng Quốc hẳn là bị trật khớp rồi.
Muốn không đau, chỉ có thể nắn lại như cũ.
Nhưng nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, tay không có khí lực, thì làm sao giúp đỡ đây? “Anh ơi, chân anh có đau không?”
Bỗng nhiên, Tảo Tảo đi tới trước mặt Đường Hưng Quốc, ánh mắt hồn nhiên nhìn đối phương.
“Không đau.” Đường Hưng Quốc vươn tay sờ đầu Tảo Tảo.
“Anh ơi, anh có tin em không?”
Đường Hưng Quốc: “???”
Mọi người: “??”
“Tảo Tảo, ý em là sao?” Cậu Đường Hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-nam-80-be-con-huyen-hoc-co-khong-gian/4601134/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.