Hứa Phượng Lâm oan ức như chó lớn không thấy được chủ nhân, vô cùng đáng thương mà trả lời: “Em gần đây không để ý tới anh.”
Bạch Dạ Thần không né tránh ánh mắt của hắn, rất nghiêm túc trả lời: “Là chính anh Hứa Phượng Lâm không cần ta, anh có cuộc sống của riêng anh, em cũng có. Anh nếu đối với học tập không quan tâm, chơi bóng rổ mới là trọng yếu, anh có thể thoả thích chơi đùa. Trong miệng anh cái gì gọi là nỗ lực vì chúng ta, em không nhìn thấy.”
Hứa Phượng Lâm bị một trận chỉ trích này làm cho nổi nóng: “Em không nhìn thấy tương lai của chúng ta? Anh nhìn thấy xem là thích con gái nhỉ? Không muốn cùng với anh, cứ việc nói thẳng! Hà tất tìm mượn nhiều cớ như vậy hả?”
Bạch Dạ Thần ánh mắt càng ngày càng lạnh, nghe đến cuối cùng, đôi môi mím chặt thành một đường. Cậu thất vọng gật gật đầu, dựa vào tường không nhìn hắn, “Được, được.”
Bạch Dạ Thần đẩy ra Hứa Phượng Lâm trên người mình, lại bị Hứa Phượng Lâm ấn trở về.
“Anh tránh ra.”
“Anh không.”
Hứa Phượng Lâm tâm lý đều là hoang mang cùng sợ sệt, tay hắn đều run lên, miệng mấp máy, không biết nên giải thích thế nào. Hắn không phải có ý đó, hắn thật sự ăn dấm, hắn vừa tức lại vừa sợ. Khi Bạch Dạ Thần cười cùng nữ sinh khác, chính mình kích động mới nói thế kia.
“Cút.”
Hứa Phượng Lâm nghe cậu chửi mình cũng không tránh, vẫn luôn cầm tay Bạch Dạ Thần, chỉ lo lần này buông ra rồi sau này mãi không thể chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ngan-doan-trich-nhat-ky-moi-tinh-dau/1320608/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.