Bệnh nhân mất trí nhớ có thể cảm thấy lạ lẫm với không gian sống trước đây sau thời gian dài nằm điều trị nội trú tại bệnh viện. Bác sĩ đã cảnh báo trước điều đó với Tô Nhược nên khi thấy Lục Minh Trạch đứng ngập ngừng ở phòng khách, cô liền chỉ dẫn cho anh.
"Đằng kia là phòng bếp, phía này là phòng ngủ của em. Phòng ngủ của anh và thư phòng làm việc đều ở trên tầng hai..."
Lục Minh Trạch khẽ cau mày, cắt ngang lời cô: "Bà xã, tại sao chúng ta lại không ngủ chung phòng?"
"Em đã cố nói với anh rất nhiều lần rồi mà, chúng ta không thật sự là vợ chồng."
"Vậy em giải thích sao về những thứ này?" - Lục Minh Trạch chỉ tay vào những món đồ đôi dành cho tình nhân đặt trong phòng khách - "Rõ ràng đó là bằng chứng cho thấy chúng ta có yêu nhau mà."
Tô Nhược nhìn quanh một lượt, tất cả công cụ ngụy trang vô tri trước kia đều như đang đứng ra bênh vực cho lập luận của anh khiến cô cảm thấy đuối lý.
Thấy cô im lặng không đáp, Lục Minh Trạch tiến lại gần hơn: "Hay là em đang giận anh? Trước lúc anh gặp tai nạn, chúng ta đã cãi nhau sao?"
"Không có. Chúng ta chưa từng cãi nhau." - Tô Nhược bất lực thở dài - "Lục Minh Trạch, anh đừng như vậy nữa..."
Lục Minh Trạch trầm mặc, nhìn thẳng vào mắt cô, một khoảng lặng tưởng như kéo dài vô tận, cho đến khi anh lên tiếng nhượng bộ.
"Thôi được, tạm thời em muốn ngủ riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ky-uc-bi-danh-mat/3396133/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.