Rất lâu trước kia, ta tên là A Ngưu.
Có lẽ giống như các bậc cha chú, bị giết để cúng tế, hoặc thồ vật nặng kéo xe.
Mọi người nói, Trụ vương bạo ngược.
Ta không hiểu.
Mọi người nói, Lý Tĩnh Triêu Ca.[1]
Ta cũng không hiểu.
Ta chỉ là một con trâu.
Một lần nọ, không hiểu xảy ra biến động gì. Ta biết, có người muốn giết ta.
Chỉ là một súc vật, phải chăng nên thuận theo vận mệnh?
Không cam lòng… Không cam lòng…
Ta đá ngã người tới, chạy.
Một con trâu, dù có đi tới đâu, vận mệnh chẳng phải vẫn vậy sao?
Nguyện vọng của ta kỳ thực rất nhỏ, một bó cỏ xanh, một hồ nước trong.
Tuy số mệnh thấp hèn, ta vẫn muốn được sống.
Được sống sống để nhìn bình minh hoàng hôn, vật đổi sao dời, ráng đỏ nhuộm trời.
Có người kêu lớn, mau giết con trâu điên kia!
Đúng vậy, ta điên rồi.
Một con trâu không biết thuận theo số mệnh.
Bất tri bất giác, chạy xa.
Thân thể đau đớn không chịu nổi.
Trong khoảnh khắc, ta tưởng rằng đã tới chân trời góc biển.
Những con sóng bạc đầu vỗ nhẹ đá ngầm.
Cát sỏi dưới chân nhỏ vụn êm ái.
Trong biển lớn là một đứa nhỏ đang tắm.
Hai tay tựa ngó sen, dung nhan như hoa sen.
Phút chốc, ta mê hoặc trong hết thảy cảnh sắc xa lạ này.
Đứa nhỏ kia có tiếng cười trong trẻo dễ nghe, đang nô đùa vô tư thoải mái.
Đột nhiên, sóng biển cuồn cuộn, cuồng long vọt lên từ mặt nước.
Vảy bạc chói mắt, cặp sừng sắc nhọn.
Cuồng long cuộn vòng thân, quấn chặt thân thể đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hong-tran/26900/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.