Sau khi rời Hắc Thạch ma động, Đông Bích thấy lòng hoang mang giao động. Bao nhiêu ý thức về thân phận, lai lịch chính bản thân như thúc dục chàng phải hành động, phải quyết tâm truy tìm ra thân thế, chứ không thể im lặng mịt mờ mãi.
Cái động lực đó thúc dục chàng nên Đông Bích quyết định :
- Ta phải trở lại đỉnh Băng Sơn may ra tìm ra dấu tích nào không.
Mặc dù đó là một ý tưởng mơ hồ nhưng không làm không được. Do đó, chàng mải miết tìm đường về Băng Sơn.
Một đêm nọ, nền trời không có một vì sao!
Mặt trăng gói kín trong những đám mây đen.
Đêm tối như mực đến nỗi ngửa bàn tay cũng không thấy. Sấm chớp nổi lên từng luồng ngoằn ngoèo liên tục, chiếu sáng một cánh rừng hoang, phút chốc tắt lịm nhường lại cho màu đen.
Cái màu đen hãi hùng bao trùm cả vũ trụ.
Cảnh vật như đang nép mình run sợ dưới làn sấm chớp phủ phàng của trời khuya.
Tuy nhiên, mỗi luồng chớp nổi lên, lại hiện rõ trên con đường nhỏ một bóng người đang chập chùng tiến bước như bay.
Bóng đó là một chàng trai tuấn thiếu, mà giang hồ gần đây đã nức tiếng, không ai khác hơn là Bạch y thư sinh Đông Bích.
Trời bỗng vần vũ hơn. Chàng lẩm bẩm :
- Hình như trời sắp mưa lớn rồi!
Rồi một luồng chớp chiếu sáng lòa. Tiếp theo một tiếng sấm như long trời lở đất.
Trời bắt đầu mưa. Từng giọt mưa nặng trĩu vào mặt chàng.
Chàng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hon-tuyet-cung/3070423/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.