“Giao Tiêu Diệc Quân cho ta”. Ta lạnh lùng nhìn người của “Vô Ngân môn” trước mặt, sắc mặt bọn họ ai cũng tái nhợt, tay cầm kiếm của mỗi người đều bị ta dùng “Đoạn hồn tiêu” đả thương, mất đi năng lực chống cự.
“Lê Tình, rốt cuộc ngươi cũng tới”. Một giọng nói dễ nghe của nữ nhân vang lên.
Ta quay đầu lại, chợt nhìn thấy chàng.
Gương mặt chàng mệt mỏi, tái nhợt không chút huyết sắc. Chàng nhìn những người bị ta đả thương, khẽ mỉm cười: “Cô vẫn không luyện thành “Đoạn hồn tiêu”. Nhưng mà, cũng coi như không tệ”.
Chàng tựa như khi còn dạy tiêu pháp cho ta, giọng nói mười phần tùy ý và lười biếng. Nhưng mà, trên gáy chàng kề một thanh kiếm. Người cầm kiếm là một nữ tử, ta biết nàng là Tuyết Khinh Trần.
Quả nhiên rất xinh đẹp. Nhưng ta đã không còn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.
“Tại sao ngươi biết tên ta?”.
Nàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt hiện lên sự oán độc: “Đừng hỏi. Ngươi muốn cứu hắn? Ta sẽ không để ngươi làm được. Ngươi lập tức tự phế võ công, nếu không ta giết hắn”.
Ta không nói gì, tay phải nhẹ nhàng nhặt một miếng “Đoạn hồn tiêu” lên.
Tuyết Khinh Trần cười lạnh: “Ngươi cho rằng tiêu của ngươi nhanh hơn kiếm của ta sao?”.
Ta mỉm cười, đó là đương nhiên, tiêu pháp của ta đã không có ai ngăn cản được, không ai tránh được, nhanh hơn bất kỳ người nào. Ta muốn cho hắn thấy, mặc dù ta không thể một tiêu đứt cổ, nhưng cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hon-tieu/2298176/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.