Hương khói vấn vương tâm thanh tịnh.
Chuông đồng vang vọng thấu tim gan.
Dòng người đổ xô về Linh Ẩn hôm nay thưa thớt hơn mọi ngày, các tăng nhântrong chùa đa số đều tập trung đâu đó niệm kinh, thanh âm lầm rầm nơicửa Phật cùng không khí huyền ảo mờ đi giữa làn khói trắng lượn quanhđình các. Thật không hổ danh khi năm xưa Khang Hy đế du ngoạn lên núiBắc Cao sau chùa, phóng tầm mắt trải dài bốn phía chỉ toàn hai màu xanhtrắng, Linh Ẩn Tự tọa lạc giữa ngàn núi trùng mây từ đó còn được gọi làVân Lâm. Nghe đâu trước điện Thiên Vương của chùa vẫn còn sót lại tấmbảng bốn chữ “Vân Lâm Thiền Tự” do chính tay Khang Hy đề bút.
Hà Thanh theo sau Mạc Hiểu Hy một khoảng, bước chân vô định, thân thể ởđây nhưng tâm trí sớm đã rời đi cùng bóng người kì lạ. Người đó mongmanh như thể được tạo ra từ những làn khói, nắng mặt trời ban trưa chiếu xuyên qua làn da nhợt nhạt cứ ẩn hiện, khi thì chỗ này lúc lại chỗkhác.
Gương mặt không nhìn thấu sao thânthương đến thế, mái tóc kia bị từng con gió thổi tung, vô tình tạo nênnhững gợn cuốn màu đen uốn lượn giữa không gian thanh vắng. “Về rồi!”, tiếng thoảng qua rất nhỏ, bóng người dừng lại bên phải một đình lớn, phía sau hình như còn có lối nhỏ dày đặc cây cối.
-Hà Thanh!
Mạc Hiểu Hy lay người Hà Thanh, ít khi nào anh gọi thẳng tên bạn mình như thế.
-Ơ…. Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung. Cậu cứ dẫn đường đi!
-Từ lúc vào đây cậu lạ quá, cứ lơ mơ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-duyen/141091/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.