Cái nhúm đỏ au kia vừa giống máu, vừa giống khăn trùm đầu cô dâu. Theo sóng nước lững lờ, nhúm đỏ đó như loang lổ trên mặt suối trông vô cùng quái dị! 
“Suối Tiểu Long thường có con nít bị thả trôi.” 
Giọng nói khàn khàn âm trầm như con cú già của người lớn tuổi chợt vọng bên tai làm các du khách giật bắn, vội vàng móc vũ khí nhắm vào hướng phát ra tiếng. 
Một ông già mặc quần áo dân tộc Thổ Gia chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, miệng ngậm tẩu hút thuốc nhìn chằm chằm bọn họ với vẻ u ám. Không biết ông ta đã bao tuổi mà da mặt nhăn nheo, đôi mắt trũng sâu như người chết, gương mặt loang lổ vết đốm không rõ đồi mồi hay thi ban. 
“Đây là Ô Lão Lục, người bản xứ và cũng là chủ nhà trọ mà chúng ta sẽ ở lại vào những ngày tới.” 
Vệ Tuân tụt khỏi lưng Thạch Đào, từ lúc vào hẻm núi thì huy hiệu trước ngực cậu vẫn luôn nóng rực, sức nóng y như lần đầu tiên cậu chạm trán với bầy Cáo Bay xác sống, đến giờ vẫn chưa giảm chút nào. 
Nói cách khác, mức độ nguy hiểm trên đường đến điểm dừng chân thứ hai thần bí này, có thể sáng ngang với lúc ở núi Ô Loa. 
Ông già mặc kệ bọn họ, cầm cây sào tre dài ba thước run rẩy đứng trên tảng đá bên suối móc thứ đang trôi lềnh phềnh dưới bánh xe nước mục nát. Khi móc được vào bờ, các du khách mới phát hiện đó là một cái gùi đan bằng tre nhưng nó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432289/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.