Cuối cùng người kia vẫn không trả lời câu hỏi của Vệ Tuân mà chỉ khẽ cười đầy ẩn ý, nhưng Vệ Tuân cảm thấy *** phải có quan hệ mật thiết với An Tuyết Phong thì mới thay mặt anh ta ký thỏa thuận được.
Đương nhiên cũng có thể là thù hằn. Thật ra Vệ Tuân từng bị rất nhiều người trước mặt hay sau lưng gọi là đồ thần kinh, tên An Tuyết Phong này vô duyên vô cớ muốn ràng buộc với cậu chẳng biết là chuyện tốt hay xấu nữa. Mà trong lòng Vệ Tuân đang có âm mưu đen tối nên không hỏi nhiều, trao đổi vài chi tiết thỏa thuận xong thì đồng ý, còn hỏi thêm có cách nào chủ động liên hệ với *** không!?
“Dù sao chúng ta cũng có duyên mà.”
[Đừng cố liên lạc với tôi, trừ khi ngài không sợ rắc rối.]
Giọng nam nghiền ngẫm: [Sự tồn tại của tôi không xác định, bằng sức của ngài nếu tìm hiểu sâu hơn thì e rằng ngài sẽ phát điên đấy!]
“Ồ quao!!!”
Vệ Tuân nói bằng giọng háo hức muốn thử.
[Thời gian đã đến, ngài nên quay về đi!]
Giọng nam ngày càng xa dần, câu nói cuối cùng chỉ còn văng vẳng bên tai Vệ Tuân.
[Tôi đã xử lý bớt một số rắc rối nhỏ cho ngài rồi…]
Đến khi giọng nói dứt hẳn thì cơ thể Vệ Tuân bắt đầu có cảm giác, ý thức quay về trong chớp mắt khiến cả người cậu suýt bị thiêu cháy.
Nóng quá, cả người cậu nóng hừng hực như cá trong chảo rán mà dù có ngâm mình trong suối vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432255/chuong-42.html