Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Đoàn Dự lấy một đoạn trúc đi tới, khoét một lỗ nhỏ bên trong ống, một đầu đặt lên cánh tay Phong Ba Ác, hạ môi chụp lên đầu còn lại của ống trúc, dùng sức đem máu đen hút ra.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Phong Ba Ác dịu đi, tay chân cứng ngắc cũng có thể cử động được. Đoàn Dự nhấc ống trúc lên, môi từ từ dời ra, một ít máu đen rơi xuống mặt đất, Kiều Phong tiếp nhận ống trúc, thì ra máu độc đều bị ngăn lại trong ống trúc cách một đoạn gần miệng vết thương, trên môi Đoàn Dự không thấm một chút máu độc.
Kiều Phong mừng rỡ, không nghĩ đến Đoàn Dự còn có bản lĩnh này, thân thủ vỗ mạnh lên đầu vai hắn hai cái khen ngợi rồi xoay người đi về bên đệ tử Cái Bang.
Phong Ba Ác tiêu độc xong mới hướng Đoàn Dự cung kính vái chào,
“Đa tạ công tử đã cứu mạng”.
Đoàn Dự cười hì hì hoàn lễ, con ngươi trong sáng hiện lên một tia cười đắc ý,
“Không cần cảm tạ. Tuy rằng lúc trước ngươi bắt giữ ta đến Yến Tử Oa, nhưng ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cùng ngươi so đo”.
Phong Ba Ác nghe hắn nói vậy, kinh hãi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Đoàn Dự một lúc lâu, bừng tỉnh đại ngộ nói,
“Ngươi chính là tiểu thế tử năm đó?”.
“Đúng vậy”. Đoàn Dự vỗ tay phát ra tiếng, gật đầu cười nói,
“Thế nào, ta lấy ân báo oán, cũng không tệ đi?”.
Phong Ba Ác từng bước tiến lên nắm lấy tay Đoàn Dự, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533220/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.