“Chỉ dụ! Tám trăm dặm cấp báo!”
Một gã Tử y vệ giáo úy sắc mặt đen đúa, phong trần mệt mỏi xoay người xuống ngựa, được quân sĩ dẫn dắt thẳng đến quân doanh chủ trướng, thấy Túc vương Ấn Huy trên người nhung giáp, quỳ xuống ôm quyền nói: “Chỉ dụ, thỉnh Điện hạ tiếp chỉ!”
Thánh giá không phải đang ở Chấn châu phủ minh trấn, vì sao bỗng nhiên tám trăm dặm khẩn cấp truyền chỉ? Hay là Chấn châu quan có biến? Ấn Huy hơi giật mình, lập tức hành lễ tiếp chỉ.
Giáo úy lấy ra ống trúc đưa lên. Ấn Huy mở xi, lấy ra một tờ lụa trải ra trên án, cẩn thận xem xét. Trên tờ lụa, chính là thủ bút Hoàng đế hắn đã quen thuộc, nói giám quân Vương Hỉ cấu kết tướng lĩnh biên quan, kích động sĩ binh tác loạn, ý đồ thông đồng với địch quốc. Đại tướng Tần Dương Vũ bị thương, Chấn sơn quan tràn ngập nguy cơ, lệnh cho Túc vương mang sáu vạn thân binh dưới trướng, lập tức cứu viện Chấn sơn quan, giải mối nguy cho quốc gia. Phía dưới là một chu sa hồng ấn: “Chế ngự lục sư chi bảo”; chính là tiểu bảo tỉ mà Hoàng đế hay sử dụng trong quân lữ.
Ấn Huy mặc dù là võ tướng, cũng không mất cẩn thận, lại nghiệm qua yêu bài của tên giáo úy truyền chỉ, xác nhận đúng là Tử y vệ không thể nghi ngờ, liền hỏi: “Chấn châu hiện giờ tình hình như thế nào? Hoàng thượng có an toàn?”
Tên giáo úy kia nói: “Hoàng thượng cùng Lịch Vương tạm thời không việc gì. Phản quân tác loạn, Long Hổ tướng quân trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462511/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.