Ấn Huyên chân trần, hai ba bước chạy đến trước mặt Ấn Vân Mặc, nhìn thương thế của y. Nơi gáy bị vật sắc cào ra vài đường, trên áo nhuộm đầy chấm máu đỏ; thảm hại hơn chính là nơi cổ đầy vệt xanh tím sưng tấy lên, nhìn thấy ghê cả người. Đây là vết ngón tay, kẻ xuống tay rõ ràng là quyết tâm tất sát. Hắn nhớ rõ khi vừa mới vào phòng thì Ấn Vân Mặc hoàn bình yên vô sự, chính mình vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, y lại thành bộ dáng thảm hại này, hay là… chính mình đã hạ thủ! Giống như phòng ốc lúc trước, bởi vì hắn trong mộng hóa rồng mà không khống chế được sức mạnh? Ấn Huyên nâng lên hai tay, xem trên tay vết máu vẫn còn, trong lòng lập tức lo sợ không yên lại không thể tin được: Là ta làm tiểu Lục thúc bị thương? Ta thế mà lại thiếu chút nữa đã giết y! “Uống một ngụm trà áp kinh.” Ấn Vân Mặc ngồi ở bên cạnh bàn tròn, đưa một ấm trà nhét vào tay hắn “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Huyên nhi, cái này chính là ngoài ý muốn, thúc không trách ngươi.” “Ngoài ý muốn? Khiến cho cả căn phòng ngoài sụp đổ là ngoài ý muốn, thiếu chút nữa bóp chết ngươi cũng là ngoài ý muốn. Sau này còn có thể có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh?” Ấn Huyên sắc mặt âm trầm đến cực điểm “Trẫm thấy không ổn. Tiểu Lục thúc, ngươi có phải biết chuyện gì đó lại giấu diếm không nói hay không?” “Huyên nhi có cái gì không ổn sao, ta đây lại không cảm thấy. Có lẽ là mấy tháng nay trèo non lội suối, mệt quá mức nên vậy. Nếu không, chúng ta hồi kinh đi, Vụ châu bên kia có Túc vương phiên thủ, cũng không xảy ra cái gì bất trắc.” Ấn Vân Mặc dường như không có việc gì cười nói. Ấn Huyên cầm ấm trà trong tay dùng sức quẳng xuống đất, một tiếng giòn vang, mảnh nhỏ văng khắp nơi. Ngoài cửa túc vệ lại vấn an, hắn quát một tiếng chói tai: “Lăn!” “Tiểu Lục thúc, từ nhỏ đến lớn, ngươi cứ như thế này… Lời nói lấp lửng, thái độ ái muội, giống như trong lòng tự có thiên địa, ai cũng không xem thấu.” Ấn Huyên thần sắc tuấn lãnh, lại lộ ra một tia đau đớn “Người bên ngoài sỉ nhục ngươi, phỉ báng ngươi, đánh đập ngươi, giam cầm ngươi, ngươi vẫn nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thật lại là nửa điểm không để ý; vui ngươi cũng cười, đau ngươi cũng kêu, nhưng ánh mắt lại chân chính chẳng đặt ở trên bất luận kẻ nào, giống như cao cao tại thượng, miệt thị hết thảy. Hiện tại trẫm rốt cục biết, vì cái gì từ nhỏ liền chán ghét dáng vẻ vân đạm phong khinh, cố lộng huyền hư tư thái này của ngươi – ngươi dùng nó đến che dấu chính mình tài trí hơn người ngạo mạn cùng lạnh lùng! Chính như người xem chuyện vặt, xem con kiến, lộ ra thân là vạn vật linh trưởng ngạo sắc, không, chính là không chút để ý. Mà tiểu Lục thúc, ở trong mắt ngươi, mọi người trong thế gian này, cho dù là Hoàng tổ cùng Tiên đế, bất quá đều là cỏ cây sâu kiến, không đáng giá một nụ cười đi!” Hắn cúi người, áp chế bóng ma phẫn nộ nhìn đối phương, “Không biết trong đó, cũng bao gồm cả trẫm hay không?” Ấn Vân Mặc khẽ nâng đầu, ở dưới bóng hắn bình tĩnh nhìn lên, thần sắc mang một loại hồn nhiên thiên thành vô tội cùng mê mang “Ta còn có chỗ nào làm không đúng, không tốt? Ngươi muốn cái gì, ta liền cấp cái đó. Trước đây trêu đùa ngươi, cũng là bởi vì biết ngươi chán ghét bầu không khí nặng nề áp lực trong hoàng cung, cần thả lỏng cùng phát tiết; Lúc sau ra khỏi địa lao, ta trợ ngươi trừ tai hoạ, diệt phỉ khấu, giải dân huyền, bình biên loạn; Tương lai vài chục năm, ngươi cần bất cứ cái gì của ta, ta cũng đều đem hết toàn lực trả giá – ta đều dốc hết tâm huyết như vậy, ngươi còn có cái gì không hài lòng?” “Dốc hết tâm huyết?” Ấn Huyên bi thương cười lạnh một tiếng, “Tiểu Lục thúc, ngươi có tâm sao?” Ấn Vân Mặc cười nói: “Như thế nào không có? Chẳng lẽ đến tột cùng là muốn ta móc ra để Hoàng thượng nhìn thấy?” Ấn Huyên nắm tay xiết chặt, hít vào một hơi thật dài. Hắn cúi đầu sát vào Ấn Vân Mặc, nhìn khuôn mặt cười vô tình của y, nhìn cần cổ y đầy vết thương tụ huyết, ánh mắt bi phẫn chậm rãi mềm nhũn, cuối cùng hóa thành thất bại cùng không cam lòng. Ấn Huyên nửa ngồi nửa quỳ xuống dưới, nhìn thẳng ánh mắt Ấn Vân Mặc, hai tay nắm lấy tay y: “Tiểu Lục thúc, ta muốn tâm của ngươi.” Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Vô tâm ta sẽ chết. Như vậy đi, chúng ta làm một cái ước hẹn, ngày nào đó tứ hải thái bình, ngươi cảm thấy được không còn tiếc nuối, ta sẽ đem thân thể này, tính cả tâm mà ngươi muốn cho ngươi. Chỉ cần ngươi đối với ta nói một tiếng ‘Từ đây hai bên không nợ gì nhau’. Như thế nào?” Ấn Huyên ngực cứng lại, cơ hồ muốn thổ huyết. Hắn chợt nhớ tới Kim Long trong mộng, cùng với Kim Tiên gương mặt mơ hồ kia, nhớ tới bọn họ từng trải qua thời khắc bình thản ấm áp. Cuối cùng lại thành kết cục thảm thiết lưỡng bại câu thương, không khỏi sinh ra rùng mình! So với hai vị thần tiên pháp lực cao cường kia, lại vẫn chạy trời không khỏi nắng, mình cùng tiểu Lục thúc hiện giờ ít nhất coi như ở chung hòa hợp đi? Cho dù y cả đời vô tâm vô phế, khó hiểu phong tình, cũng không đến mức trở mặt thành thù, ngươi chết ta sống? Nghĩ như thế, hắn cho dù không mãn nguyện, cũng nên khắc chế thu liễm, để tránh giống hai người trong mộng biến thành chết đi sống lại. Huống chi trước mắt việc khẩn yếu nhất không phải là đối phương hồi đáp, mà là tự thân quỷ lực không khống chế được. Hắn cùng với tiểu Lục thúc sớm chiều ở chung, vạn nhất ở thời điểm vô ý thức lần thứ hai làm đối phương bị thương, thậm chí phạm phải đại sai lầm không thể vãn hồi, lại nên làm thế nào cho phải! Ấn Huyên buồn rầu đến cực điểm nhíu mày, muốn đem Ấn Vân Mặc vẻ mặt đang chờ mong hắn đáp ứng ước hẹn mà ôm vào trong lòng, cuối cùng vẫn là buông tay, thở dài: “Trẫm đi sai người lấy dược tiến vào xử lý miệng vết thương cho ngươi. Ngươi trước hết hãy ở Phủ minh trấn dưỡng thương đi, có Tần Dương ở đây, nơi này tương đối an toàn. Trẫm ngày mai liền khởi hành đến Vụ châu tuần tra, nhanh thì hơn nửa tháng, chậm thì một tháng, trẫm sẽ phái người tới đón ngươi hồi kinh.” “Ha, chuyện này không phải nguyên bản kế hoạch của ta sao. Huyên nhi cứ việc an tâm đi đi, ta lưu ở chỗ này làm giám quân cho ngươi, cam đoan không xảy ra nhiễu loạn, yên tâm đi!” Ấn Vân Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn nói. Ấn Huyên thần sắc hờ hững đứng dậy, đi ra khỏi phòng. ———– Du chuẩn như một đạo tia chớp im lặng xẹt qua bầu trời đêm tối đen, ở đại thụ nơi hoang vắng xếp cánh lao xuống, đứng trên cánh tay một bóng người. Người nọ làn da ngăm đen, diện mạo hàm hậu, một thân mặc y phục của Tử y giáo úy, bên hông giắt phụng thần đao cùng yêu bài, nắm hai con tuấn mã. Nhìn kỹ mặt mày, đúng là một tên trong kia hơn năm trăm quân binh phản loạn, vốn nên bị quân pháp xử trí Chung Nguyệt Mạt. Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì trốn ra được Hoài sóc quân trấn, trong lúc đi lại giết một tên Tử y giáo úy, lột lấy xiêm y yêu bài rồi hủy thi diệt tích. Chung Nguyệt Mạt lấy ống đồng dưới chân du chuẩn, kéo ra một tấm lụa, vội vàng quét mắt, lại cuốn kỹ bỏ vào một đoạn ống tre, gắn xi lại cẩn thận. Quăng mình lên ngựa, đem dây cương con ngựa dự bị cũng nắm nơi tay, hắn giơ roi thôi phát, chiến mã phóng nhanh trên con đường đến Vụ châu. ———- Vụ châu, Hoài sóc quân trấn. Tả Cảnh Niên phải khởi hành đi đến Chấn châu, Ấn Huy trong lòng không cam, lần nữa giữ lại: “Hôm nay đã là hai mươi tháng chạp, không mấy ngày nữa là trừ tịch. Không bằng ở lại nơi này, qua năm lại đi?” Tả Cảnh Niên cười nói: “Chủ ta từng nói qua ‘Tụ tán đều là duyên theo nhân quả, gặp nhau nhất định rồi sẽ chia ly, chớ hoài u buồn’, núi cao sông dài, có duyên còn gặp lại, tướng quân không cần chú ý.” Ấn Huy lại nhíu nhíu mày: “Chủ nhân của ngươi? Ai lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể làm ngươi cam tâm phụng dưỡng?” “Chủ thượng là người phi phàm, ta phụng dưỡng hắn nhiều năm, sớm đã cùng vui buồn.” Tả Cảnh Niên tung người lên ngựa, quay lại Ấn Huy ôm quyền “Quân vụ bận rộn, tướng quân không cần tiễn xa, như vậy xin cáo từ.” Ấn Huy nhìn hắn giục ngựa giơ roi, chạy như bay đi xa, âm thầm tiếc nuối: Nếu có thể nhập trong quân của ta, nhất định là hổ tướng vạn người ca tụng, đáng tiếc danh hoa đã có chủ. Thẳng đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, hắn mới quay ngựa trở lại doanh trướng. Ra xa mấy dặm, bốn bề vắng lặng, Tả Cảnh Niên dừng cương xuống ngựa, cởi yên ngựa, vỗ vỗ lên mông nó, nói: “Ngươi là ngựa hoang bị bắt phục tùng, hôm nay thả ngươi tự do, đi đi.” Con ngựa kia giống như nghe hiểu lời nói của hắn, chớp đôi mắt ngập nước hướng hắn cúi đầu ba cái, phấn chấn tung bốn vó hướng khu rừng rậm rạp chạy như điên. Tả Cảnh Niên dùng pháp thuật súc địa thành thốn, ngự phong như ẩn như hiện, hướng về Chấn châu mà đi. Hắn thức tỉnh chân thân tinh diệu, pháp lực cao cường. Mặc dù có thiên đạo quy tắc chế ước, vì để phòng nhân giới không thể chịu nổi mà sụp đổ, chỉ có thể phát huy ra một phần mười tiên lực, cũng cũng đủ hắn bễ nghễ thiên hạ, không chỗ nào sợ hãi. Cho nên hắn cũng không có theo thường lộ, mà là đi theo hành trình ngắn nhất, đằng vân giá vũ, trèo đèo lội suối, trực tiếp lướt qua quan ải, bất quá chưa đến nửa canh giờ, đã tới địa giới Uyển Úc biên cảnh, chỉ cần khoảng thời gian chén trà nhỏ, liền có thể đến Chấn sơn quan. Sương mù bốn phía bỗng nhiên che lấp xuống dưới, Tả Cảnh Niên cảnh giác ngẩng đầu, bỗng nhiên gặp phía chân trời bay tới một thanh cự kiếm! Mới đầu thanh kiếm này to như trời cao, như mây che lấp mặt trời, giống như ngân hà là kiếm phong, minh nguyệt là kiếm quang, toàn thân sáng lạn như tinh hà phóng ra hàn quang. Nháy mắt kiếm tới trước mặt, hắn thấy rõ là một thanh trường kiếm bảy thước sát khí như ngân ngạc ô phong. Kiếm phong gào thét, quỷ khóc thần sầu, giống như gom tất cả sắc bén cùng sát khí trong thiên hạ vào một thân này. Mũi kiếm liệt thiên, bốn phía sinh cơ tẫn tuyệt, thiên địa duy nhất chỉ một từ ‘Giết’ mà thôi! Tả Cảnh Niên sắc mặt khẽ biến, toàn thân hóa thành một đoàn tinh vân lấp lánh, vô số tinh tú quanh quẩn trong đó, sinh ra tiêu vong, minh diệt không chừng, giống như tự hình thành một thế giới nhỏ. Tinh vân ngang trời, đảo mắt tụ lại, thành một cái trường tiên toả hào quang, khí thế uy mãnh chính diện nghênh đón thanh kiếm kia. Mũi kiếm, tiên mang hai bên đụng nhau, phát ra tiếng nổ như khai thiên tích địa! Đất động ầm ầm, ngay cả ngọn núi phía xa xa cũng không chịu nổi uy áp này, ào ào dẫn phát một trận tuyết lở như long trời! Sau khi tinh quang tan đi, thiên kiếm cùng tinh tiên biến mất, trên bình nguyên hoang dã hiện ra Tả Cảnh Niên cùng một thân ảnh nam tử cao lớn không giống nhân loại mặc áo choàng đen che kín thân mình. Tả Cảnh Niên tay phải vuốt qua cánh tay trái, rút ra một cái trường tiên màu xanh ngọc, thân mười một đoạn, mang gai sắc câu xước, hiểm ác phi thường. Hắn cầm roi, một tay chỉ đối phương, lạnh lùng nói: “Là ngươi! Ngươi thế nhưng lại cũng đến nhân gian giới!” Người nọ cười lạnh, thanh âm thô lệ chói tai: “Ta đây là hóa thân hạ giới, ngươi cùng hắn lại chuyển thế làm người. Nói vậy trước khi thức tỉnh ăn không ít đau khổ ha? Hiện giờ cho dù ngươi khôi phục ký ức bản thân, thủy chung vẫn cái túi da phàm nhân, như thế nào có thể đấu với ta! Hôm nay ta đại phát thiện tâm, thay ngươi binh giải. Như thế nào?” Tả Cảnh Niên trên mặt ẩn hiện vẻ giận dữ: “Ngươi theo ta tranh đấu gay gắt hơn một ngàn ba trăm năm, làm cho Chủ thượng thêm không ít phiền toái! Ngươi không chỉ không biết lỗi sửa đổi, ngược lại làm trầm trọng thêm. Thậm chí để cho sát khí ăn mòn Nguyên thần mà đọa nhập ma đạo, đến nay vẫn không biết hối cải!” “Hối cải? Ha ha ha… Sau khi rời đi tiên giới, mới là chân chính trời cao đất rộng, tự do vô cùng, vì sao phải hối cải! Hiện giờ ta mặc dù chỉ là một luồng hóa thân nhập thế, cũng được đám phàm nhân hèn mọn tôn sùng là quốc sư thần sử mà quỳ bái, hô phong hoán vũ, không gì làm không được. Mà các ngươi, một kẻ thần hồn vỡ tan, một kẻ ngủ say mới tỉnh, lại thêm một con rồng sắp chết như mặt trời sắp lặn, có năng lực gì làm khó dễ được ta? Xem ta đem bọn ngươi từng bước từng bước diệt trừ, hoàn toàn chấm dứt thù hận hơn ngàn năm này!” Lời còn chưa dứt, thân hình mặc áo choàng đen của hắn bất giác vặn vẹo co rúm lại, giống như một con rối thật lớn bị đứt dây, ở giữa không trung làm một loạt các động tác ly kỳ quỷ dị. Cánh tay, chân, đầu… từng bộ phận lần lượt tách ra khỏi thân mình, tản ra, cuối cùng cả thân thể hóa thành đám quái vật đầy trời đầy đất. Thân hình như cự thỏ, lại khiến cho sư tử hổ báo sợ hãi rống lên ; cả người vằn vện ; mặt người thân rắn; đầu chim thân hươu, thao túng phong lực “Phi liêm”, phun nước phun lửa, gầm rú ghê rợn… Vô số yêu quái dị thú đem Tả Cảnh Niên bao vây vào giữa, móng sắc như gươm, răng nhọn như đao, mãnh liệt nhào đến! “Chút tài mọn!” Tả Cảnh Niên mắng. Hắn rung tay múa hóa ly thuế cốt tiên, hàn quang tung hoành, đan xen như võng, đem từng con khôi lỗi giương nanh múa vuốt đánh bay ra ngoài, thành một đống khối đen đầy trên mặt đất. Đám khối đen này ở trên mặt tuyết nhảy lên, tiện đà một lần nữa tập hợp thành vô số quái vật, lần thứ hai tấn công tới. Cứ thế tuần hoàn, cuồn cuộn không dứt. Tiếng cười thô lệ chói tai của Quốc sư chợt xa chợt gần, quanh quẩn ở chung quanh: “Chút tài mọn thì thế nào? Kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Diêu Quang a Diêu Quang, ngươi cũng từ từ hưởng thụ cố nhân khoản đãi đi…” Tả Cảnh Niên ra sức một tiên, đánh tan mấy chục đầu dị thú chen chúc vây công, lập tức tung người lên trăm trượng, đứng giữa trời cao. Đối mặt với đám yêu quái khôi lỗi bốn phương tám hướng đang lao đến, hắn chân đạp theo Thất tinh, tay nắm Âm Dương Pháp Quyết, trong miệng niệm tụng Ngũ phương Thần lôi chú: “Đông Phương thanh huyền đạo pháp lôi đế, Nam phương Hồng tụ chấn môn Lôi đế, Tây Phương Bạch sát điếu tinh Lôi đế, Bắc phương bị phát chấn lôi Lôi đế, Trung ương Mậu Kỷ Lôi đế. Ngũ Đế chi quân, Ngũ Đế chi danh. Ta thống ngũ lệnh, triệu hoán thần lôi, khẩn cấp thừa hành. Lập tức tuân lệnh!” Chú âm dẫn động pháp lực như sóng triều, thẳng hướng cửu tiêu. Trong chớp mắt trời cao mây gió quay cuồng, sấm vang chớp giật, âm thanh ù ù như vạn tiếng pháo cùng nổ một lúc. Theo chú ngữ càng lên cao, điện quang trong tầng mây cũng càng lúc càng mãnh liệt. Ngũ phương thần lôi cuối cùng tụ thành một cây roi khổng lồ, từ trên Cửu thiên ầm ầm quật xuống dưới! Ngàn vạn khôi lỗi dưới một roi lập tức hôi phi yên diệt (*). Khắp cánh đồng tuyết bị tạc ra một cái hố to như vực sâu, chu vi lên tới trăm trượng! [(*) tan thành tro bụi] Thiên lôi qua đi, chỉ còn một làn khói đen nhè nhẹ, xa xa ngưng kết thành hình người, lại như hoả chúc trong gió, lập loè như muốn tắt. Quốc sư khan giọng cười gượng nói: “Hay cho một chiêu ngũ lôi oanh đỉnh, pháp quyết này cũng là hắn truyền thụ cho ngươi đi? Đáng tiếc hắn hiện giờ tự thân khó bảo toàn, ngươi cho dù như trung khuyển mọi nơi bôn tẩu, cũng cứu hắn không được!” Tả Cảnh Niên trả lời lại một cách mỉa mai: “Trung khuyển cũng mạnh hơn ngươi lúc này như chó nhà có tang, hoảng sợ cư nhiên không biết sắp chết đến nơi! Cùng đồ mạt lộ còn dám cuồng vọng sủa mặt trời!” Hắn vung tay lên, vân trung lôi điện lần thứ hai tụ lại, đã thấy hắc vụ phiêu tán vô tung. Trong không trung loáng thoáng quỷ lệ dư âm: “Thiên ma ách cảnh, người nào có thể phá…” Tả Cảnh Niên hừ lạnh một tiếng, thu liễm linh khí pháp lực, tiếp tục hướng Chấn châu quan phi hành. Qua thời gian một chén trà nhỏ, lại một nén nhang, lại qua suốt một canh giờ, nguyên bản sớm nên đến Chấn sơn quan lại chậm chạp không xuất hiện. Tả Cảnh Niên sinh ra dự cảm xấu, phóng mắt nhìn cánh đồng tuyết chung quanh bốn phía mờ mịt, mênh mông bát ngát, giống như cùng cực nhất sinh cũng không thấy điểm kết thúc, đáy lòng không khỏi rùng mình: Ma đạo thủ đoạn quả nhiên biến hoá quỷ quyệt; hắn thế mà lại không biết mình bị nhốt trong ảo cảnh khi nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]