Chương trước
Chương sau
Thường Nhị gia ôm Phùng Chi ngồi lên đùi, nhìn đôi mắt đen nhánh của cô đong đầy nước mắt, bóng dáng của hắn cũng trở nên mơ hồ.

Lấy khăn ra giúp cô lau, nhíu mày nói: “Em không tin tôi như vậy sao?”

Cổ họng Phùng Chi nghẹn lại, im lặng không hé răng.

Thường Nhị gia tiếp tục nói: “Tôi không phải người trọng dục, dù cho có đến những nơi phong nguyệt cũng chỉ vì việc công xã giao khó có thể thoái thác, cũng chỉ nghe hát uống rượu, cũng không hể ngắt hoa bẻ liễu. Phụ nữ từng có da thịt chi thân chỉ có duy nhất là em A Chi mà thôi; trước nay tôi yêu ghét rõ ràng, kỵ nhất là vương vấn không dứt, có thể kết thúc liền kết thúc cũng không hề úp mở; tôi cũng đã đến độ tuổi tự lập môn hộ rồi, nào còn dư thừa tâm tư đi lừa gạt và trêu đùa!” Hắn giơ tay vén tóc mai của cô ra sau tai, hơi ngừng lại mới nói tiếp: “Tại sao lại không tin tôi chứ, cả người tôi đều cho em rồi.”

Phùng Chi nhìn chằm chằm đầu ngón tay, ngập ngừng nói: “Em còn muốn cả trái tim ngài!”

Cô cúi đầu xuống, bím tóc vòng trước ngực, lộ ra cả một đoạn cổ trắng nõn, Thường Nhị gia ghé sát vào ôn nhu hôn lên đó, cười cười: “Cho em!”

Phùng Chi giương mắt nhìn hắn hoàn toàn nghiêm túc, cắn răng nói: “Em thà làm vợ nhà nghèo chứ không muốn làm vợ bé nhà cao cửa rộng, nếu Nhị gia có ý nghĩ này vậy thì phiền ngài nhân lúc còn sớm thì nên cắt đứt đi!”

Cô chờ Nhị gia trả lời, còn chưa được đáp lại, khẽ liếc gương mặt vui buồn khó phân biệt của hắn, lại chờ một lát, cô cảm thấy thất vọng lắc mông muốn xuống đất.

Thường Nhị gia giấu không được ý cười nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng tuổi của em còn nhỏ, muốn để em tự do thêm hai năm nữa, nếu em đã không cảm kích, có thể lập tức gả cho tôi làm vợ tôi càng cầu mà không được.”

Phùng Chi nghiêng đầu đánh giá hắn, phải xác nhận mãi tính chân thật của câu nói này, Thường Nhị gia thấy cô bán tín bán nghi, cô bé tinh quái, đơn giản ôm chặt lấy cô đứng dậy: “Cho em một thứ.”

Hai người họ lên lầu, Thường Nhị gia không có tay nào rảnh, Phùng Chi vặn mở tay nắm cửa phòng ngủ, bật đèn tường khắc hoa hồng đỏ tươi.

Thường Nhị gia thả cô xuống, tự lấy chìa khóa mở ngăn kéo tủ, lấy ra hai hộp nhung hình cầu màu tím hoa cà.

Mở hai nắp hộp ra đưa tới trước mặt Phùng Chi, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh, to đến lóa mắt, một chiếc khác thì bớt quý khí đi rất nhiều, chiếc nhẫn bằng vàng nạm kim cương hồng bằng hạt gạo.

Hắn nói: “Đều là của em, nhận nó là định chung thân, không được nghi thần nghi quỷ.”

Phùng Chi nhìn cái màu xanh kia, hóa ra, hóa ra hắn đã sớm có ý tặng cho cô, hắn thật sự nghiêm túc muốn yêu đương với cô, là thật sự nghiêm túc.

Ánh đèn màu đỏ ánh lên hai má cô giống như tô son vậy, đáy lòng cô như gợn sóng làm mặt hồ không hề phẳng lặng, đột nhiên ập tới trong sự vui mừng, là hai cơn sóng, 10 cơn, hàng trăm hàng ngàn hàng vạn cơn sóng, rào rào ập tới, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt, một cơn sóng đánh tới, cả người cô đều ngập tràn trong sự hân hoan.

“Muốn đeo cái này!” Cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương hồng.

Thường Nhị gia lại chỉ cái nhẫn màu xanh: “Cái này tốt hơn!”

“Em biết!” Phùng Chi gật gật đầu: “Cái này chờ lúc kết hôn rồi đeo.”

Thường Nhị gia giật mình, nhìn khuôn mặt cô nổi lên rặng mây đỏ, hắn gật đầu nói: “Được!”

Hắn lấy chiếc nhẫn ra giúp cô đeo lên, không lỏng không chặt vừa vặn, chiếc nhẫn vàng tinh xảo nổi bật trên ngón tay trắng hồng của cô, viên kim cương hồng cắt thành hình hoa sen nhỏ rất là xinh đẹp.

Hai người nhìn nhẫn một lát, ánh mắt không khỏi gặp phải nhau, cũng không dời mắt đi, bởi vì trong mắt đối phương đều là ánh sáng lộng lẫy.

Thường Nhị gia bỗng nhiên cười rộ lên, chỉ những vết máu bầm tím ở mũi và hầu kết của mình: “Đồ nhẫn tâm, xuống tay nặng như thế, mai tôi làm sao đi ra ngoài gặp người!”

Phùng Chi kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, kề sát vào mặt hắn liếm mũi hắn, từng chút từng chút, cảm giác ẩm ướt, thật mềm mại, giống như con mèo nhỏ đang lấy lòng hắn.

“Còn đau không?” Tiếng nói mềm như nước.

Thường Nhị gia lắc đầu, cô liền lại đi liếm hầu kết của hắn, từng chút từng chút, bỗng nhiên liếm mút ngặm cắn rất chậm.

Con nhỏ nhẫn tâm trong nháy mắt đã biến thành tiểu yêu tinh, có thể lấy mạng người, hắn bỏ lỡ mấy ngày này, sớm đã tích cóp đủ tình dục, sao chịu nổi cô châm ngòi thổi gió khiêu khích như vậy.

Xương ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi ướt át kiều diễm của cô, cô ngoan ngoãn thuận theo vô cùng, tự động vươn cái lưỡi đinh hương ra quấn quyện nóng cháy với đầu lưỡi hắn, gắt gao ôm lấy nhau.

Thường Nhị gia có thể nếm ra vị chua chua ngọt ngọt của dương mai trong miệng cô hãy còn lưu lại, hương vị thật tốt, hắn nhấm nháp ra càng nhiều nước bọt, anh một ngụm em một ngụm mà liếm mút lẫn nhau.

Phùng Chi bị nụ hôn ngọt ngào này làm cho mơ hồ, không biết lúc nào cô đã ngã lên giường, nút sườn xám bị cởi bỏ đến tới nách, mở rộng phần ngực ra lộ cả nội y tơ lụa bên trong, hiện ra hai bầu ngực sữa no đủ căng tròn, hai núm vú đã dựng thẳng, xuyên qua lớp vải mỏng manh có thể nhìn thấy viên hồng mai kiều diễm.

Thường Nhị gia đơn giản liền cách một lớp áo ngậm vào trong miệng dùng sức hút ăn, lại tinh tế ngặm cắn.

Có lẽ là vì hai trái tim cùng một nhịp đập vui vẻ, Phùng Chi nhanh chóng bị hắn trêu chọc đến tê dại khó nhịn, cảm giác từ núm vú đến vòng eo, từ bụng đến giữa hai chân.

Có dính nhớp xuân thủy chảy ra, giữa hai chân sũng nước, cũng làm ướt ngón tay Thường Nhị gia đã tiến vào bên trong sườn xám tìm tòi.

“Ướt như thế!” Giọng nói của Thường Nhị gia đã trở nên khàn khàn như mất tiếng, thật ra hắn cũng đã giương cung bạt kiếm, lại không nhịn được thêm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.