Thường Yến Hành vội vàng xé bỏ sườn xám và quần áo lót của cô, cũng không chờ kịp để cởi bỏ quần áo của chính mình, chỉ cởi khóa quần và nới lỏng cúc quần móc ra phân thân đã sưng to vô cùng, vội vã mà xông vào nguyên cả cây.
Tuy là Phùng Chi đã chảy xuân thủy rối tinh rối mù nhưng hắn đã cấm dục mấy ngày lại nóng nảy, mức độ hung ác khó có thể tưởng tượng, một cảm giác bị hung hăng đâm vào khiến cô hét lên cao vút, hai mắt đẫm lệ mông lung xin tha: “Nhị gia, chậm một chút, căng nứt…”
Thường Yến Hành bị cô siết chặt như bánh quai chèo, da đầu tê dại, bên dưới như đang ngâm nước nóng, tuy là nóng đến cả người đều đau, lại càng sảng khoái.
Hắn cong eo xuống bắt lấy bầu ngực non mềm căng tròn của cô, thiếu nữ mười tám thanh xuân mơn mởn, lại thừa nhận hắn xoa bóp mát xa, thật là ngày ngày đều đang thay đổi, bây giờ một tay khó có thể cầm nắm rồi, lại kích thích tình dục của đàn ông nhất.
Hắn liếm lông mi còn đang dính nước mắt của cô, hơi có vị mặn chát lại có chút ngòn ngọt, hôn lên gò má phấn phấn hồng hồng của cô, thủ thỉ bảo cô vươn đầu lưỡi ra hắn hút mút lại đẩy nước bọt của hắn sang cho cô.
“Bảo bảo, bảo bảo, tôi thích nhất bảo bảo A Chi.” Hắn cũng không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, lúc tình nùng cũng không cần thầy dạy cũng hiểu.
Phùng Chi bị hắn hôn đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493680/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.