Phùng Chi cảm thấy logic của ông ta thật là lưu manh, chỉ cần bản thân ông ta vui vẻ là được, đâu thèm quan tâm người khác tình nguyện hay không.
Vương Kim Long nắm cằm cô nâng lên, liếc mắt hỏi: “Có bạn trai?”
Phùng Chi không dám nói lung tung, chỉ cảnh giác nhìn ông ta, tay Vương Kim Long càng tăng thêm sức, không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Có bạn trai?”
Phùng Chi cảm giác cằm sắp bị ông ta bóp nát, vừa giãy giụa, vừa đau đớn lắc đầu: “Không có.”
Lúc này Vương Kim Long mới thả lỏng ra, cũng không tỏ thái độ gì mà nói: “Có cũng không sao, hai ngón tay anh có thể bóp chết thằng đó.”
Ông ta nắm lấy cánh tay cô kéo lên lại thuận thế đẩy ngã lên giường, ngại áo dài vướng bận, ông ta liền đứng lên bắt đầu cởi áo, cũng tươi cười lại với cô.
Sắc mặt Phùng Chi trắng bệch, bò lên đầu giường trốn tránh ông ta, trong phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ, cái gì cũng không có, cô vội vã siết chặt chiếc quạt tròn trong tay, hoảng sợ nhìn ông ta, cả người căng cứng cảm giác gân cốt đều trở nên mỏi.
“Tôi không thích ông, ông không thể ép buộc tôi.” Cô lớn tiếng kháng cự.
Vương Kim Long đang cởi cúc áo bỗng dừng lại, ông ta nhăn mày, bỗng nhiên cúi xuống vươn cánh tay bắt lấy mắt cá chân cô kéo về phía trước mặt, Phùng Chi liều mạng đạp loạn, làm sao có thể chống lại một tên đàn ông to khỏe như ông ta, cô bị ông ta đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493635/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.