Nguyệt Mai bê cái bánh kem hạt dẻ lên lầu xem Phùng Chi, trên giường hỗn độn nhăn nhúm, vết máu rơi rớt, rèm giường bị xé một lỗ to, một cái dây xích vàng dính máu bị đứt thành hai đoạn bị ném trên mặt đất, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng thảm thiết lúc đó.
Phùng Chi ngồi đưa lưng về phía cô, sườn xám bị xé rách, lộ ra một mảng đùi loang lổ vết xanh tím, cúi đầu im lặng băng bó tay, dường như không nghe thấy tiếng bước chân cô ta bước vào, cũng không quay đầu lại.
Nguyệt Mai đặt bánh kem lên bàn, bước đến trước mặt cô xem xét, giật mình hỏi: “Sao lại bị thương thành như vậy?” Cao giọng gọi vú Trần tới dọn dẹp quét tước, lại đi lấy một bộ sườn xám mới.
Phùng Chi vẫn không đáp như cũ, cô ta thở dài, tự đi mở hộp bánh kem, người hầu dùng đao cắt thành sáu phần, gắp một miếng cần thận đặt lên cái đĩa nhựa in hình hoa hải đường, đặt xuống bàn rồi lui ra.
Nguyệt Mai bê cái đĩa lên đặt trước mặt cô: “Hôm nay là sinh nhật cậu, cho dù cậu hận tớ như thế nào đi chăng nữa cũng nên ăn một miếng bánh kem.”
Phùng Chi chậm rãi nhận lấy, hai bên má nóng rát đau đớn, môi cũng bị nứt, nói chuyện cũng rất khó khăn, cô mở miệng giọng nói khàn đặc: “Cậu còn nhớ không, mỗi năm sinh nhật cậu, tôi đều sẽ dùng tiền khó khăn tích góp được…. mua bánh kem cho cậu.” Nguyệt Mai gật đầu, ngồi xuống cái ghế dựa đối diện cô: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493633/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.