Phùng Chi đi bộ từ nhà xưởng ra, con đường về nhà lầy lội toàn bùn đất, cô có thể cảm giác được tất chân đã bị ướt, may mắn cô ở cũng không xa, rẽ qua một ngã tư là đến rồi.
Đó là một căn nhà ba tầng do dân địa phương xây dựng, tầng một là phòng bếp và khu vệ sinh, tầng hai và tầng ba thì cho thuê, mẹ con Chu Hi Thánh ở tầng hai, cô và Ni Ni thì ở tầng trên.
Đẩy ra cánh cổng vào sân, đã nghe thấy tiếng xẻng xào va chạm vào chảo nấu xoàn xoạt vang lên, mùi cay nồng nặc xông thẳng vào mũi cô, ở đây toàn người Hồ Nam, thích nhất là ăn ớt cay xào thịt, bởi vì đều là người nghèo, thịt thì rất đắt nên cho rất nhiều ớt xanh, thế nên lại càng cay. Cô đi cầu thàng lên lầu, thấy mẹ Chu và Ni Ni đang ngồi trên hành lang, mẹ Chu đang đút cho con bé từng thìa cháo, bên ngoài rất lạnh lại có gió, dưới tầng mùi cay hăng sặc bay lên, người lớn còn không chịu nổi huống chi là trẻ con.
Ni Ni cũng rất ngoan, vừa ăn cháo vừa ho, cũng không khóc, dường như cũng đã quen như vậy rồi.
Trong lòng Phùng Chi bỗng nhiên thấy chua xót, còn không chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, Ni Ni đã quay đầu lại, nhìn thấy cô thì cười toe toét: “Mẹ… Mẹ!” vui vẻ vịn tay vào lưng ghế đứng lên, lắc lư chạy về phía cô.
Phùng Chi vội bế con bé lên, cả ngày lo lắng con bé bị sốt lại, sờ sờ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493617/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.