Phùng Chi thừa dịp Ni Ni ngủ, cô đếm lại tiền lương vừa mới lĩnh, rút ra hai tờ, khoác áo xuống giường, ra cửa đi xuống tầng dưới, ban ngày mẹ Chu chăm sóc Ni Ni giúp cô, hàng tháng cô sẽ gửi tiền cho mẹ Chu.
Cánh cửa khép hờ để lộ ra một khe nhỏ, ánh đèn mờ nhạt chiếu ra ngoài, cô bước lại gần muốn gõ cửa, lại nghe thấy tiếng của mẹ Chu, đầu tiền còn nhỏ giọng rồi dần dần lớn tiếng: “Con giúp đỡ A Chi cũng đừng có mà thân thiết quá, để tránh người khác nói lời đàm tiếu, ai ya, hôm nay bà Trình còn hỏi, Ni Ni có phải cháu gái mẹ hay không, con biết lúc đấy mẹ xấu hổ như nào không.” Cô không nghe rõ Chu Hi Thánh nói gì đó, chỉ nghe thấy mẹ Chu tức giận nói: “Con nên sớm vứt bỏ cái ý nghĩ đấy đi, mẹ kiên quyết không đồng ý! Con dâu nhà này dù như thế nào cũng phải là hoàng hoa khuê nữ, thể loại làm bảo mẫu có sẵn như vậy ai muốn làm thì làm, mẹ không làm nữa, quá mất mặt tổ tông. Con không cần nhắc lại nữa, cũng nên sớm nói rõ ràng ra với cô ấy đi, mẹ cũng không cần trông Ni Ni nữa, mỗi ngày phiền tới phiền lui…”
Phùng Chi không nghe tiếp nữa, khẽ xoay người trở về phòng, lấy kìm sắt kẹp hai cục than vùi vào trong chậu than, chầm chậm gẩy gẩy mấy cục than đã tàn. Khát khao với tình yêu của cô đã sớm chết ở chỗ của Thường Yến Hành rồi. Cô biết Chu Hi Thánh đối với cô rất tốt, hai năm nay nếu không có anh ta giúp đỡ, ai biết cô và Ni Ni sẽ trải qua cuộc sống như thế nào chứ. Thời nay người phụ nữ ra ngoài làm việc rất tàn khốc, hơn nữa cô còn dẫn theo đứa con tư sinh.
Cô có thể nhận ra dạo gần đây Chu Hi Thánh càng tỏ ra nhiệt tình, cũng không phải trong ngày một ngày hai, vốn dĩ cô định sẽ đồng ý với anh ấy, thật ra cô cũng không phải quá mong chờ nhưng cũng không đến nỗi không chấp nhận được, tâm tình đủ để sống bình yên qua ngày, hơn nữa cũng nên báo đáp ân tình của anh ấy.
Nhưng hôm nay nghe những lời nói của mẹ Chu, ngược lại cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, Chu Hi Thánh hiếu thuận, mẹ Chu lại cố chấp, cô không đành lòng thấy anh ấy bị kẹp ở giữa, cô cũng không nên chặt đứt mối nhân duyên của cô và anh ấy, thầm nghĩ ngày mai nên đi hỏi thăm chung quanh xem sao, nếu như có phòng thích hợp thì nhanh chóng dọn đi, Ni Ni có thể gửi vào nhà giữ trẻ. Chậu than đỏ rực, cô ném một viên đậu phộng vào, nổ đôm đốp cháy lên một dúm lửa nhỏ hắt ánh sáng lên cửa sổ kính, cô nhìn gương mặt của chính mình, vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ, chợt nghe thấy người bán hoành thánh rong đi ngang qua rao to: “Hoành thánh nhân thịt nấu với nước gà đây! Có ai ăn không!” Không có ai đáp lại, chỉ có mấy chú chó giữ nhà sủa hai tiếng, Phùng Chi đứng dậy lên giường đã là lúc mọi tạp âm đều im lặng.
Hách Xuân tìm thấy Phùng Chi: “Nghe nói chị đang tìm phòng thuê?” Thấy cô gật đầu, kích động nói: “Phòng em thuê có hai phòng, lúc ấy muốn thanh tĩnh bây giờ lại thấy quá quạnh quẽ, buổi tối có một mình lại sợ hãi. Nếu chị bằng lòng thì chuyển đến thuê cùng em.” Cũng có phần là vì tiền thuê, thiếu nữ tuổi trẻ thích diện đẹp, tiền lương có nhiều hơn cũng vẫn không đủ dùng, Phùng Chi cười nói: “Chỉ sợ đứa nhỏ làm ấm ĩ đến em.” Hách Xuân vội vàng lắc đầu: “Em thích trẻ con lắm, hơn nữa dưới tầng còn có nhà giữ trẻ, rất tiện.”
Phùng Chi cảm cô ấy có thành ý, tranh thủ giờ ăn cơm đi tới đó một chuyến, phòng ở quả thật rất lớn, hơn nữa lại là hướng nam, hai phòng đều có cửa để không quấy rầy lẫn nhau, cũng đầy đủ đồ dùng nột thất, cũng không cần phải mua sắm thêm cái gì, lại tới nhà giữ trẻ thăm quan, có hơi nhiều trẻ nhỏ, chạy loạn khắp nơi, người giữ trẻ là dân địa phương, hoàn cảnh có vẻ hơi tồi tàn, Phùng Chi có chút không vừa lòng lắm, nhưng cũng không tìm thấy người thích hợp để trông Ni Ni, cũng đành phải tạm chấp nhận.
Ngày cô và Ni Ni chuyển nhà, đúng lúc Chu Hi Thánh đi công tác ở Hàng Châu, công nhân nhà máy đều tới hỗ trợ, dọn xong chỉ trong một buổi sáng.
Phùng Chi tạm biệt mẹ Chu, nói cho cùng thì mẹ Chu cũng đã trông nom chăm sóc Ni Ni hơn một năm, vẫn có tình cảm lúc chia tay bà ấy nước mắt lưng tròng còn dặn dò phải tới thăm bà, nhìn bóng dáng hai mẹ con cô biến mất ngoài cửa, lại cảm giác như vậy là tốt nhất, theo quan niệm của bà ấy, chỉ cần hai người họ tách ra không gặp mặt, Hi Thánh có thể chuyên tâm tìm một người vợ tốt.
Tài xế mở cửa xe, lúc xã giao Thường Yến Hành uống rượu khá nhiều, có chút đầu váng mắt hoa, Phúc An muốn đỡ hắn lại bị hắn xua tay cự tuyệt.
Đêm khuya gió lạnh thấu xương, làm hắn thanh tỉnh một chút, lúc hắn đi lên tầng hai, người hầu hỏi muốn hầm canh giải rượu không, hắn cũng lắc đầu, đẩy cửa vào phòng liền khóa trái, không khí có phần ngột gạt, hắn lảo đảo mở một cánh cửa sổ ra, ngã thẳng xuống giường, khép mắt lại, đèn cũng chưa bật, bức màn nhung xanh sẫm không kéo chặt, để lại một khe hở bằng một bàn tay, gió thổi vào từng cơn, bức rèm lay động phất phới, hắn hoảng hốt nhìn thấy A Chi không biết lúc nào đã đứng ở trước cửa sổ, vạt sườn xám nhẹ nhàng bay bay, cô vẫn sợ hắn, luôn tránh ánh sáng của ngọn đèn trước giường, đứng sát vào bức rèm hai khoang sát trước ngực, đứng yên thành một cái bóng sơn đen trầm mặc.
Cô rốt cuộc cũng đã trở lại! “A Chi, A Chi.” Hắn cười lạnh: “Em còn dám tới gặp tôi?”
A Chi chầm chậm bước tới trước mặt hắn, ngón tay xoắn xoắn bím tóc, cười thẹn thùng nhìn hắn: “Nhị gia.”
Thường Yến Hành duỗi tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lòng ngực, lại nghiêng người đè cô xuống dưới người, hai cánh tay trắng trẻo của cô ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ngập nước.
Hắn hung hăng hôn cô, lưỡi hắn vươn vào mãnh liệt dây dưa với cái lưỡi cô, nuốt trọn dòng nước bọt ấm nóng, ngọt ngào như vậy, tiếng mút tấm tắc không dứt.
“Em trốn đi đâu vậy? Con nhóc nhẫn tâm, sao có thể tuyệt tình như vậy.” Hắn thở hổn hển dồn dập, rồi lại không kiềm chế được cảm xúc: “Tôi tìm không thấy em, làm sao bây giờ…. Tôi tìm không thấy.”
Cảm xúc mất đi rồi tìm lại được quá là hạnh phúc, bàn tay hắn xoa vạt sườn xám mềm mỏng, dùng sức xé ra, hai bầu ngực cô run rẩy giống như hai con thỏ con, hắn ngậm vào trong miệng ngắm cắn một cách thô lỗ, dùng sức liếm mút quầng vú đỏ tươi, hắn nghe thấy cô khó nhịn mà rên rỉ, thậm chí cao giọng hét chói tai.
Hắn lại không thể chịu đựng nổi, vội vàng cởi thắt lưng, lôi ra long trụ đã cương cứng, vội vàng tách hai đầu gối của cô ra, cánh thịt giữa hai chân cô đã mở ra, lộ ra hoa châu, xuân thủy đã lan tràn, “Yến Hành, Yến Hành, mau lên, làm chết em đi…” Cô vô cùng phóng đãng, dựng thẳng thắt lưng, chủ động cọ sát vào dưới háng hắn, thấy hắn không hành động liền dùng ngón tay tách hai cánh thịt sang hai bên, lộ ra động đào nguyên, “Yến Hành, Yến Hành, em muốn chết.” Cô bắt đầu khóc thút thít: “Anh không muốn em sao, nhất định là anh không muốn em.”
“Anh có thể không muốn em sao.” Thường Yến Hành đột nhiên thẳng lưng, xông vào động đào nguyên của cô đến tận gốc rễ, chặt chẽ, nóng bỏng, ẩm ướt, không ngừng co rút, hắn gầm nhẹ một tiếng, phóng túng rong ruổi như cưỡi ngựa, hưởng thụ khoái cảm cận kề cái chết.
Không hiểu trôi qua bao lâu, hắn cảm thấy xương cùng trở nên tê dại, biết được sắp bắn, hắn cúi người xuống chạm vào môi cô: “A Chi, em chỉ được yêu một mình tôi thôi!”
Đột nhiên hắn mở mắt ra, vẫn còn đang mê màng, ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, cả căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn thở dốc dồn dập, cả người đầy mồ hôi, giữa hai chân cảm giác không thoải mái, trơn ướt dính nhớp.
Hắn làm mộng xuân, chỉ có lúc này, mới có thể nhìn thấy A Chi của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]