“Cô ta tại sao có thể, tại sao có thể như thế…” Chu Hi Thánh tức giận không biết nên nói cái gì, đúng vậy, cô ta làm sao có thể…. Phùng Chi cũng từng tự hỏi chính mình, thời gian đó cực kỳ gian nan, bây giờ thì đã tốt hơn rồi, cô cũng không còn muốn đi tìm hiểu vấn đề đó nữa.
Cô mím môi nói: “Đều đã qua, em vẫn phải cảm ơn anh, đã cho em và Ni Ni đường sống.” Chu Hi Thánh lắc đầu: “Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn chính bản thân em, là em kiên cường vượt qua được.”
Phải không? Phùng Chi không nói gì, Chu Hi Thánh uống ngụm trà, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Nghe em nói Thường Yến Hành đã đính hôn với tiểu thư Dư gia, bọn họ đã kết hôn chưa? Anh ta tính sắp xếp mẹ con em như thế nào, anh không tán thành lối sống cũ thê thiếp sống chung, hơn nữa còn làm thương tổn đứa trẻ.” Phùng Chi lắc đầu: “Bọn họ đã hủy hôn rồi.” Chu Hi Thánh muốn hỏi vì sao, nhưng nhìn thấy cô cũng không muốn nói lại thôi không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Như vậy là tốt nhất.”
Phùng Chi thấy chén trà của anh ta đã hết thì muốn đi lấy bình nước rót thêm, anh ta vội nói: “Không cần đâu, cũng muộn rồi anh cũng phải đi về.” Anh ta đứng lên mặc áo khoác, hỏi: “Ngày mai lúc nào em đi, anh tới tiễn anh.”
Phùng Chi nói: “Em cũng không chắc lắm, sáng mai Thường Yến Hành đón Ni Ni xuất viện xong mới đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493596/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.