Ngay khi Ni Ni vừa đến Thượng Hải liền được đưa vào bệnh viện Quảng Từ, con bé quả thật có triệu chứng của bệnh viêm phổi, thấp còi suy dinh dưỡng, lúc đầu tình hình không khả quan lắm, Phùng Chi vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc con bé, Thường Yến Hành sợ cô quá mệt mỏi, lại thuê thêm hai người hộ lý chăm sóc đặc biệt giúp đỡ cô, tuy hắn công vụ quấn thân, cho dù bận thế nào đi nữa hàng ngày đều sẽ vào thăm hai mẹ con cô một lần.
Sắp đến thanh minh, một nhánh liễu đào nở rộ cũng tạo nên một phong cảnh đẹp, có một ngày Phùng Chi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng, gió xuân đung đưa mành trúc, ánh mặt trời lọt qua khe hở chiếu vào khiến cô chói mắt, cô giơ tay che mắt lại, nghe thấy Ni Ni đang ê ê a a học chữ, cô mới bừng tỉnh bọn họ đã từ bệnh viện trở về biệt thự của Thường Yến Hành, cô vội vàng ngồi dậy, Thường Yến Hành đang chơi với Ni Ni, hắn đỡ con bé nhảy nhảy trên đầu gối hắn, Ni Ni cười khanh khách, con bé mặc áo nhỏ màu anh đào, nước da con bé trắng hồng giống cô, nhìn thấy Phùng Chi, con bé nghiêng đầu vui vẻ: “Mẹ”, Thường Yến Hành cười nói: “Ni Ni, nào, gọi ba, ba!” đôi mắt đen nhánh của Ni Ni cười híp thành hình trăng non, khóe miệng chảy ra nước miếng: “Ba, ba!” Từng chữ rõ ràng không chút mơ hồ. Thường Yến Hành vốn chỉ trêu đùa với con bé trong lòng cũng không có quá nhiều hi vọng, nào ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493594/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.