Hắn lại nói thêm một câu: “Anh sẽ không nạp di thái, sẽ không tới kỹ viện, anh chỉ có em!”
Phùng Chi hiểu ngay ý hắn, cần gì phải lấy những tư tưởng cũ kỹ của người khác thành khuôn vàng thước ngọc cho chính mình, bọn họ lấy lòng nhau, cùng nhau hưởng thụ sự vui vẻ là vì tình yêu!
Cô mỉm cười đong đầy nước mắt: “Em cũng chỉ có anh!”
Thường Yến Hành trầm thấp nói: “Kẹp chặt eo anh!”
Phùng Chi nghe lời hắn vòng chân lên eo hắn, hắn vòng tay xuống hai đùi cô dùng lực bế cô lên, dưới thân vẫn còn thân mật gắn liền với nhau, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, nức nở thút thít.
Thường Yến Hành vừa đi vừa rút ra đâm vào, để cô lên cửa sổ pha lê, đột nhiên sau lưng tiếp xúc với một mảnh mát lạnh, cô bất ngờ mà rùng mình một cái hét lên: “A, lạnh!”
Thường Yến Hành cắn răng rút ra, xuân dịch ướt át giọt tích tích xuống, lật người cô lại đưa lưng về phía hắn, dùng sức bẻ cánh mông ra, không chờ nổi mà nhét nguyên cây vào lại lần nữa, Phùng Chi bị đẩy về phía trước, hai bầu ngực bị ép chặt vào tấm kính, “A …” cô la lên: “Bên ngoài có người!” Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, vú Trương mụ và vú Trình đang ngồi trên băng ghế bóc vỏ đậu trong sân, chuẩn bị sáng mai nấu cháo.
Thường Yến Hành tóm lấy dây đèn “Tách” một tiếng tắt đi.
“Mấy bà ấy không nhìn thấy đâu.” Tay hắn xuyên qua nách cô bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493559/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.