Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Dư Phi nghe xong nhìn cô cười khẽ một tiếng, lại lơ đãng liếc Tôn Điềm Điềm, đột nhiên hỏi: “Đây là bạn của em à?”
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm rõ ràng tối sầm lại.
Thường Tiếu dù sao cũng là người viết tiểu thuyết, vừa nghe đã hiểu, thuận nước đẩy thuyền lắc đầu một cái: “Không phải.” Sau đó hỏi ngược lại: “Ah? Không phải bạn của anh à?”
Dư Phi lại cười: “Không biết.”
Cô liếc sang thấy khóe miệng vốn đang tươi cười của Tôn Điềm Điềm suýt nữa không nén được tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Dư Phi tự nhiên bày ra bộ mặt vô tội, không nhịn được cười khẽ một tiếng, cô thật tà ác… Amen.
Dư Phi đã đi tới, sóng vai cùng cô, hoa lệ mà để Tôn Điềm Điềm ra sau lưng, hỏi: “Vừa rồi em nói ai nhìn như đang trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Hừ, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh: “Nghe nói là một con cá biết bay.”
Anh bình tĩnh cười nói: “Ngã vào thì không được tính.”
Khụ... cô chú ý vào ba chữ sau, trong nháy mắt không nói được gì, hơn nữa người trong cuộc lại có bộ dáng vân đạm phong khinh. Lại nhanh nhẹn liếc trộm Tôn Điềm Điềm, chỉ thấy cô ta đang cố gắng điều chỉnh hô hấp, cảm thấy Dư Phi thật TM (= CMN) độc…
“Con cá bay đó biểu hiện có tốt không?” Anh đến chân mày cũng không nhíu một cái, hoàn toàn coi thường Tôn Điềm Điềm, nhìn cô hỏi, nhân tiện cầm sach trong tay cô.
Tầm mắt cô nhịn không được tiếp tục liếc Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-ngo-dong-no-ro/1985688/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.