Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
“Em…” Cô nhép nhép miệng, âm thanh tắc trong cổ họng, hắng giọng một cái nặn ra nụ cười, cho rằng mình cũng xem là bình tĩnh, nói: “Xin lỗi, em chỉ là có chút khẩn trương.”
Anh khẽ ừ: “Anh hiểu,“ sau đó lại khẽ giương môi, nhẹ giọng nói: “Anh cũng thế.”
Anh cũng… thế?
Cô lại giật giật khóe miệng, nhịp tim vốn đang từ từ đập lại lại bắt đầu nhảy lên bùm bùm hữu lực, nhất thời cô không biết đáp lại như thế nào. Trong đầu trong thời gian cực ngắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng.
“Thường Tiếu?”Anh gọi cô, nhắc nhở cô anh còn đang chờ đợi câu trả lời.
Cô hít sâu một hơi, lúc mở miệng bật thốt lên: “Em hình như đói bụng....”
Anh thoáng nhíu mày, vẻ mặt chưa thay đổi, tiếp được rất tự nhiên: “Muốn ăn cái gì?”
“Cơm.”
Dư Phi cười chế nhạo: “Anh cũng đói bụng.”
“Muốn ăn cái gì?” Cô hỏi theo phản xạ.
“Em.”
“...”
**
Cuối cùng Thường Tiếu phải gọi điện thoại bảo Quý Hiểu Đồng không cần lấy cơm cho cô, âm thanh của anh ở bên đầu điện thoại kia hình như khó chịu, hỏi cô: “Sao thế, cơm cũng lấy xong rồi.”
Cô phát điên, rất nghiêm túc mà nói: “Xảy ra chuyện máu me.”
Không ngờ anh trong chốc lát ngẩn ngơ, lại lộ ra một vẻ khẩn trương: “Em làm sao lại bị chảy máu?”
“…À?” Thường Tiếu 囧 rồi: “Thật ra là dì cả tới.”
Bình thường cô không hay nói dối, một 囧, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-ngo-dong-no-ro/1985683/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.