Reng…..
Diệp Quảng Nho cầm lấy điện thoại, “Uy, đây là phòng của bác sĩ Diệp Quảng Nho, ai đấy?”
“Con thỏ nhỏ kia, ta là cha ngươi đây!” Nghe âm thanh quen thuộc, chỉ biết là hắn không cam lòng vì người con lớn vứt bỏ tổ nghiệp, ngược lại lại theo nghề y
“Để làm gì?”
“Cái gì để làm gì? Ngươi bị con ta thao đến mất trí nhớ rồi à? Chúng ta đã giao dịch xong đâu? Hiện tại ta muốn thông đồng với ngươi, ngươi hẳn là vẫn nhớ đến lời hứa trước đây, nghĩ biện pháp làm cho hắn bị đuổi khỏi bệnh viện Tế Sinh?”
“Không có khả năng”
“Cái gì? Không có khả năng?” Thanh âm trong điện thoại lên cao tám độ, không cần phải nói, bên kia đầu dây Giang Đại Thiên đã muốn nhảy dựng lên, mắng to “Ngươi là cái tên hỗn đản họ Diệp, nói không giữ lời? Ngươi có còn nhớ hay không chính mình ngửa mặt lên trời thề, nói chỉ cần ta đáp ứng giúp ngươi, ngươi liền….”
“Diệp Quảng Nho, ta đây ngửa mặt thề vời trời dễ như ăn rau xà lách. Ngày đó ta cũng ngửa mặt lên thề với trời Giang Nhất Thiên cũng chỉ dùng để tiết dục một lần, bây giờ không phải vẫn dùng lại đó sao, đâu lại vào đó lại tiếp tục sử dụng thôi ah. Giang lão bá, về sau ngươi quen thuộc với tính cách của ta rồi thì ngươi sẽ hiểu mà”
“Quen thuộc cái rắm! Ngươi dám đùa giỡn với ta? Lão tử đến thiến ngươi”
Diệp Quảng Nho ngáp một cái “Thiến ta, ta khẳng định là đứa con ngươi không chịu đau”
“Diệp Quảng Nho! Ngươi là cái đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-lac-bach-dao/115550/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.