Sau khi trở lại thủ đô, Vương Khải Quang đến thăm cha mẹ của Lục Dã. Lục phụ hỏi:" Lục Dã có hối hận không?". Vương Khải Quang cười nói: "Hẳn là không.". Lục phụ trầm mặc, dường như hơi rối rắm, cuối cùng vẫn nói: "Ừ, ít ra nó vẫn còn đáng mặt Alpha.". Lục mẫu vội vàng hỏi: "Tiểu bảo bảo cùng Tiểu Hạ thế nào?"
Vương Khải Quang cười ha hả, nói: "Hai người đều khá tốt ạ. Hai bác yên tâm, Lục ca chăm sóc người ta tốt lắm."
Trời chậm chạp ửng sáng, Hạ Ngôn Tân dậy muộn, không nghĩ rằng Lục Dã vẫn ở cạnh. Sau khi làm tình thường xuyên, anh thường có ảo giác rằng mình cũng đang được yêu, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn một chút mới dám ngẩng đầu nhìn Lục Dã.
"Tỉnh?"
"Ừm."
Anh cảm thấy mình giống như một đóa hồng chuẩn bị héo, mùi thơm vẫn ngào ngạt nhưng nội tâm đã úa tàn. Thời gian cùng hoàn cảnh sẽ làm con người ta thay đổi, hiện tại, Hạ Ngôn Tân cảm thấy quá khứ mới là giấc mơ. Anh bị nhốt lâu rồi, không chỉ mệt mỏi, còn muốn chạy trốn khỏi mọi điều đang đày đọa mình. Anh chán ghét bản thân của bây giờ.
Lục Dã đang dỗ nhi tử. Buổi sáng, bé bi thấy cha mẹ vẫn còn đang ngủ liền oa oa khóc lớn, ý đồ đánh thức cha mẹ đang say ngủ. Lục Dã nhẹ giọng nói với anh bạn nhỏ: "Con đánh thức vợ của cha." Hắn luôn cường điệu Hạ Ngôn Tân là lão bà của mình, kể cả với nhi tử. Tin tức tố của hắn có tính công kích, dù cố gắng nói ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-tan/272775/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.