Lúc được ôm đến phòng tắm thì Hạ Ngôn Tân đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lục Dã dùng khăn ấm lau mặt cho anh, mặt đỏ lên. Anh giãy giụa liếc mắt nhìn Lục Dã một cái rồi lại lim dim. Lục Dã tranh thủ lúc anh không để ý, đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út, kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất đẹp, kích thước vừa khít do Lục Dã trộm đo lúc đêm khuya. Về đến nhà, Hạ Ngôn Tân mới phát hiện trên tay nhiều thêm một món đồ, anh ngơ ngẩn nhìn trong chốt lát, vừa định tháo xuống thì Lục Dã dựa vào cửa nhìn. Anh lập tức dừng lại.
"Ăn cơm." Lục Dã nói.
Hạ Ngôn Tân gật gật đầu, buổi sáng. Lục Dã đối xử với anh rất ôn nhu cho nên hiện tại, anh không thấy chỗ nào không thoải mái. Nhẫn ở trên ngón tay anh không dám tháo. Anh liếc mắt một cái, Lục Dã cũng mang nhẫn. Anh lại ngốc ngốc, nghĩ thầm, nếu Lục Dã không thích thì không cần tạo cho mình ảo giác được quý trọng như này. Bị đánh dấu, mang thai, sinh con, kết hôn, đều không khó tin bằng sự ôn nhu của Lục Dã cùng nhẫn trên ngón áp út.
Đeo nhẫ, hai người giống như là ái nhân.
"Làm sao thế?"
Hạ Ngôn Tân hoàn hồn, lắc lắc đầu.
Lục Dã gắp miếng thịt gà bỏ vào bát anh, dặn dò: "Ăn nhiều một chút."
Hạ Ngôn Tân gật đầu. Hạ Ngôn Tân chưa cầm đũa, Lục Dã đột nhiên ôm anh. Lục Dã cũng không hiểu tại sao mình lại ôm Hạ Ngôn Tân. Có lẽ bởi vì ánh mắt của anh làm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-tan/272774/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.