Năm giây ngắn ngủi, Tần Mật nhìn thấy trong đôi mắt to tròn của Thẩm Tô Khê là "Mày mạnh mẽ như vậy, sao không cùng tao sát cánh lên bầu trời", "Đóa hồng nở rộ trong đêm đen như tao sao có thể cắm lên bãi cứt chó", "Trời ơi tao đã tạo nghiệp gì mà phải giẫm lên đống phân này"...
Tần Mật nhất thời nghẹn lời.
Chỉ bằng màn diễn xuất nội tâm xúc động thế này, Thẩm Tô Khê không vào giới giải trí quả là uổng phí.
Tiếng bước chân bên ngoài tường càng lúc càng gần, Thẩm Tô Khê vừa lên án đạo đức của Tần Mật, vừa liếc mắt bốn phương tám hướng. Nhưng quả thật ngoại trừ cổng chính và lỗ chó, không còn đường ra nào khác.
Chẳng lẽ 25 năm vẻ vang của cô bị cái lỗ chó này hủy hoại?
Cho dù cô có thể nhịn, Thẩm Thanh có thể không? Bà chỉ hận không thể nhét cô lại vào bụng, cầu xin Nữ Oa nặn lại lần nữa.
Tần Mật vừa định khuyên "Thôi thì rơi mặt nạ cũng được", liền thấy Thẩm Tô Khê giẫm lên giày cao gót đi ngược lại chỗ trường quay, trước khi đi còn thì thầm để lại một câu: "Tao trốn vô toilet, mày đừng nói anh ấy biết nha."
"......"
Vốn dĩ tao cũng không định nói đâu, nhưng mày thì thầm kiểu gì mà ai cũng nghe được thế này.
Tần Mật quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thâm trầm bên dưới lớp kính gọng vàng, cà vạt màu xanh biển thắt vô cùng tinh tế.
Ngần ấy năm lăn lê bò lết ở giới thời trang, cô vừa nhìn đã nhận ra phong cách xa xỉ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-ngao/1045104/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.