Thẩm Tô Khê không hiểu sao người chỉ biết nói hai chữ "ngủ ngon" như Giang Cẩn Châu đột nhiên thông suốt đầu óc như vậy.
Lời thả thính tình tứ kết hợp với thái độ nghiêm túc đứng đắn, quả thật khiến người khác khó chống đỡ.
Vốn định nhờ bậc thầy chuyện yêu đương Tần Mật giải thích giúp cô, nhưng không biết người chị em này bận rộn công việc hay bận thân thiết nóng bỏng với em trai 18 tuổi, nhắn tin không thấy trả lời, giống như đá chìm đáy biển.
Mấy ngày qua đi, vẫn không có tin tức từ Tần Mật, chỉ có Thẩm Thanh gọi điện đến.
"Khóa trà nghệ học đến đâu rồi?"
Bà vẫn nuôi giấc mơ bồi dưỡng Thẩm Tô Khê trở thành thục nữ hiền dịu, mặc dù đống cứt chó trên vòng bạn bè như tát vào mặt bà.
Đương nhiên là không thèm đi học.
Thẩm Tô Khê híp mắt cười cười: "Học cũng được kha khá ạ."
Không nói đến những cái khác, nhưng mà trà xanh bây giờ đã tiến hóa đến độ thầy dạy không nổi rồi.
Thẩm Thanh ở đầu kia điện thoại chỉ "Ừ" một tiếng.
Qua nửa phút, Thẩm Tô Khê nghe thấy bà hỏi: "Khi nào về Bắc thành?"
Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng ý tứ trong đó không đơn giản như mặt chữ.
Cái chữ "về" này không phải là một, hai ngày, lần này trở về, chỉ sợ Thẩm lão Phật gia nhốt cô trong con phố nhỏ ở Bắc thành cả đời.
"Chuyện đó nói sau đi mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng quá, con ở đây rất tốt. Đúng lúc, con tự nhiên sẽ trở về." Thẩm Tô Khê qua loa đáp, không nói được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-ngao/1045103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.