Trong phòng bật một ngọn đèn vàng nhàn nhạt, Doãn Doanh mang trái tim thấp thỏm ôm điện thoại thầm lắng nghe tiếng nói êm ái dễ chịu kia của người đàn ông.
Cô không lên tiếng nói chuyện, chỉ để Vạn Luân Thành một mình độc thoại.
Thanh âm của Vạn Luân Thành vô cùng khẽ khàng, nghe thấy rất thuận tai, Doãn Doanh im lặng ngồi một chỗ âm thầm nghe anh nói chuyện, trong lòng khấp khởi cảm giác vui vẻ, sự âu lo chán chường sáng giờ cũng bay biến đi đâu mất không còn thấy dấu vết.
Dường như gần đây tâm trạng của cô đều phụ thuộc toàn bộ vào người đàn ông này, vậy nên khi không gặp anh ta, cô sẽ vui buồn thất thường, cảm xúc lên xuống vô cớ. Ngay lúc này đây cô chỉ muốn yên bình như thế ngồi nghe anh nói chuyện mà thôi, không muốn làm gì khác nữa… cô muốn được gặp người đàn ông này, muốn được nhìn thấy anh một chút…
Chết rồi… sao cô lại thấy nhớ anh ta, nhớ nhiều đến thế này kia chứ!
Doãn Doanh cứ suy nghĩ vẩn vơ một lúc, cô tự hỏi lòng rốt cuộc có phải mình đã lại động lòng rồi không? Thoáng chốc, đôi mắt trong vắt như pha lê kia cũng dần dần mất đi tiêu cự.
“Doãn Doanh.”
“Doãn Doanh!”
“Hơ… Ơ?”
Đợi đến khi cô giật mình bừng tỉnh sau tiếng gọi lớn của người đàn ông nọ, lúc này Doãn Doanh mới thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo yêu cầu video call được Vạn Luân Thành gửi tới.
“Cún con, tôi muốn nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479642/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.