“Em đỡ lấy cái của tôi, từ từ ngồi vào là được.”
Vạn Luân Thành đưa tay đặt lên eo hông của cô, anh không động đậy, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tối đen của dục vọng, chờ đợi con mồi ngoan ngoãn dâng mình tới trước cửa hang.
“Tôi… tôi không làm có được không?” Doãn Doanh lắc đầu kịch liệt, nước mắt giàn giụa giống như Vạn Luân Thành đang ức hiếp cô vậy.
Mà không, đúng là thế đấy. Vạn Luân Thành chính là đang ức hiếp cô còn gì!
Càng nghĩ, Doãn Doanh càng ấm ức. Cô giương đôi mắt ầng ậng nước nhìn Vạn Luân Thành cầu xin, cô run chân sắp muốn ngã rồi, lại không dám ngồi thẳng lên vật thể cứng rắn nổi đầy gân xanh đáng sợ kia của anh chút nào.
Vạn Luân Thành nghe cô van nài thì có chút buồn cười.
Giờ phút này còn có thể buông tha cho cô nữa sao?
Đâu lý nào lại thế.
“Em biết là không thể mà đúng không?”
Vạn Luân Thành hơi cười, vừa nói ánh mắt vừa quét quanh một vòng khắp cơ thể của cô.
Đầu vú mềm mại dựng đứng của cô khiến Vạn Luân Thành yêu thích vô cùng, anh đưa tay đùa giỡn với nó một chút, liên tục gảy gảy khiến nó càng thêm mẫn cảm hơn.
Doãn Doanh co rúm cả người, cô thút thít trừng mắt nhìn Vạn Luân Thành, lại thấy anh đưa ngón trỏ tìm xuống phía dưới của cô.
“Nhanh lên đi bé con, tôi sắp căng chết rồi đây.”
Vừa nói Vạn Luân Thành vừa dùng tay ma sát hai cánh hoa mà trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479639/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.