Câu nói kia thật chất chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Vạn Luân Thành mà thôi, thế nhưng không biết từ lúc nào, lời trong lòng lại tuôn ra khỏi miệng, cứ thế để Doãn Doanh nghe thấy được tâm tư xấu xa của anh.
Doãn Doanh vốn đang trầm mê trong cám dỗ, nghe câu này xong lý trí ngay lập tức quay trở lại không do dự.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, vì ngượng ngùng mà tằng hắng một hơi lấy lại bình tĩnh, cô muốn lấy cớ rời đi, thì lại nghe Vạn Luân Thành thấp giọng nói.
“Tôi sẽ về sớm thôi.”
“Hả?” Doãn Doanh mờ mịt, chưa kịp thích ứng với câu nói đột ngột không đầu không đuôi của anh: “Anh nói cái gì cơ?”
“Ý tôi là tôi sẽ đi công tác về sớm thôi.”
Vạn Luân Thành hơi cười, thanh âm đột nhiên trở nên ái muội dị thường, anh tiến tới siết lấy eo Doãn Doanh kéo về phía mình, kề sát bên tai cô mà thủ thỉ: “Nên là cún con đừng lo, tuần sau tôi hứa sẽ ở ngay trước mặt em, không đi đâu nữa.”
Lời ngọt ngào hứa hẹn này khiến gương mặt Doãn Doanh trở nên nóng bừng, vành tai cũng ngay tức khắc đỏ ửng lên vì ngượng. Cô đưa tay vụng về che tai mình lại, vì xấu hổ mà biểu cảm trên gương mặt biến chuyển rất đa dạng, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Dường như những tâm tư thầm kín của Doãn Doanh đều bị Vạn Luân Thành nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù cô có cố ý giấu diếm cũng không có khả năng qua mặt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479635/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.