Nghe Vạn Luân Thành hỏi, Doãn Doanh có chút lúng túng không biết đáp trả thế nào.
Cô thấy bóng dáng người đàn ông kia đang tới gần, Doãn Doanh cũng nép sang một bên, né tránh cái ôm từ phía sau của anh ta.
Vạn Luân Thành cảm thấy vòng tay mình trống rỗng thì có chút không vui, tuy nhiên nhìn tới gương mặt ai kia đang giận dỗi mà lại cố nín nhịn không dám để lộ tâm tình, Vạn Luân Thành lại rất đắc ý mà cười thầm.
“Tôi đang giúp anh chọn trang phục đây.”
Doãn Doanh vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn tủ đồ một lượt, trên tay là hai chiếc áo vest khác màu của Vạn Luân Thành. Một xám, một đen… nhìn cái nào cũng đơn điệu quá thể.
“Quần áo của anh đơn điệu quá, chỉ toàn là mấy màu trung tính, anh không cảm thấy rất nhàm chán sao?”
Vạn Luân Thành nghe Doãn Doanh hỏi thì lại bật cười, biểu cảm của cô phong phú đến vậy, thật khiến người khác không thể ngừng yêu thích.
Ngẫm nghĩ, Vạn Luân Thành lại cố tình vặn vẹo cô: “Không lẽ em muốn tôi diện bảy sắc cầu vồng thì mới chịu sao?”
“Không phải, ý tôi không phải vậy.” Doãn Doanh nhíu mày, lại lục tìm mấy chiếc cà vạt của Vạn Luân Thành.
“Ý tôi là quần áo đơn điệu thì phụ kiện phối theo cũng phải có chút màu sắc chứ. Anh xem cà vạt của anh cũng nhàm chán y hệt như vậy…”
Doãn Doanh đẩy áo vest cho Vạn Luân Thành cầm, bắt anh tự ướm lên người mình. Còn cô thì đem cà vạt đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479634/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.