Tối hôm đó Doãn Doanh không tài nào ngủ được, cô cứ nằm trằn trọc ở trên giường lăn qua lăn lại mãi không biết tới bao giờ.
Trong phòng tối đèn không còn chừa lại chút không gian nào cho ánh sáng, rèm cửa cũng đóng kín mít, chỉ còn nhấp nháy một vài tia sáng của đồng hồ điện tử đang đặt trên tủ đầu giường.
Doãn Doanh ngước mắt lên nhìn một chút, 12 giờ đêm rồi, bên ngoài phòng ngủ lặng im như tờ không một chút tiếng động.
Doãn Doanh cảm thấy có chút tủi thân…
Với tính cách vỗn dĩ lãnh đạm như băng ngàn năm không tan của Vạn Luân Thành, những ngày này đã được xem là kỳ tích rồi. Sẽ không có khả năng đêm nay anh ta vào phòng an ủi cô, dỗ dành cô đâu.
Doãn Doanh tự mình cười giễu cợt bản thân đã quá ảo tưởng.
“Đồ ngốc… mày nghĩ anh ta sẽ vào đây nhận sai với mày sao?”
“Ngay cả một câu giả lả an ủi cũng không có” – Doãn Doanh bỗng dưng cảm thấy thất vọng.
Cô lại kéo chặt tấm chăn dày che kín cổ - Vạn Luân Thành vốn dĩ là người như thế đấy! Cô không nên vì anh ta buồn bã làm gì.
Nhưng dẫu cho có biết là như vậy, Doãn Doanh vẫn không thể ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay. Cô cứ suy nghĩ mãi về cuộc đối thoại lúc đó, bắt đầu suy nghĩ về những hành động của mình.
Cô tự hỏi, cô vì sao phải thất vọng như thế chứ? Vì sao phải nổi giận khi Vạn Luân Thành nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479624/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.