Chương trước
Chương sau
Chung Sở Hòa và Doãn Doanh đi rồi, Hà Thương vẫn còn đứng ở tại hành lang đó dõi mắt nhìn về phía bóng lưng của họ. Tận khi cánh cửa kia đóng chặt lại im lìm, cô lúc này mới quay đầu bước đi, cao ngạo nện gót xuống mặt sàn, bộ dáng kiêu căng đi về hướng phòng bao phía trước.

Cửa vừa bật mở, nhìn thấy Hà Thương thì bọn người kia liền vội với tay tắt nhạc.

Lý Hạo tiến tới chỗ cô, có chút vội vàng mà nhướng mày.

“Không phải lão Chung đã nói hôm nay cô đừng tới rồi sao?”

Hà Thương nhếch môi cười khẩy, cũng không quan tâm Lý Hạo đang lo lắng, cô đi tới ghế sofa ngồi xuống, tự mình rót rượu uống một ngụm lớn.

“Này, sao lại im lặng thế!” Lý Hạo lo đến sốt vó, bắt đầu tra hỏi: “Khi nãy vào đây có bị bắt gặp hay không?”

Trước đó Chung Sở Hòa sợ bại lộ chuyện không hay nên đã đánh tiếng trước với Lý Hào bọn họ, còn nói với Hà Thương rằng hôm nay đừng tới đây tụ tập, tránh để Doãn Doanh nhìn thấy lại nảy sinh lòng nghi ngờ.

Với tính cách thích ăn thua đủ của Hà Thương, cô ta ngạo mạn kiêu kỳ, nếu như thực sự gặp được Doãn Doanh, chỉ sợ là nói ra mấy lời không nên nói, làm hỏng hết chuyện tốt của Chung Sở Hòa.

Bất quá lần này mọi người đúng là lo xa, Hà Thương nửa câu cũng không hé, chỉ qua đó chào hỏi một chút thôi.

“Vừa gặp nhau rồi, ngoài hành lang đấy.”

“Gặp nhau rồi?”

“Anh gấp cái gì chứ?” Hà Thương tỏ ra nhàm chán, lại nhìn về phía Lý Hạo, “Chào hỏi mấy câu, sau đó đường ai nấy đi, tôi cũng không có nói gì bậy bạ, sợ gì con nhóc kia biết được tôi là người tình ở phía sau của Sở Hòa.”

“…” Lý Hạo nhìn Hà Thương với ánh mắt nghi ngờ.

Thấy cô ta đắc ý cười tươi, càng nghĩ càng cảm thấy cô nàng này không dễ gì đối phó.

Hà Thương trước giờ là người phụ nữ ở bên cạnh Chung Sở Hòa lâu nhất. Trong số những phụ nữ mà Chung Sở Hòa vui chơi qua đường, không ai có thể đấu lại với Hà Thương.

Sở dĩ Chung Sở Hòa để cô ta ở bên cạnh tác oai tác quái suốt bao nhiêu năm nay, chẳng qua là vì Hà Thương kĩ thuật trên giường rất tốt, phụ nữ lẳng lơ d.âm đãng đàn ông vốn thích yêu chiều.

Đã thế cô ta còn dày mặt thích đeo bám, liêm sỉ về con số âm, đấu đá cùng với đám phụ nữ loạn cào cào kia suốt bao nhiêu năm, cô ta trụ lâu nhất, đương nhiên cũng đi theo Chung Sở Hòa từ xưa đến nay không rời.

Bất kể là từng có một đoạn thời gian yêu đương dài lâu, hay là mối quan hệ dần chuyển hóa thành tình và tiền, thì Chung Sở Hòa ở đâu, Hà Thương cũng sẽ đi theo đó.

Cô ta luôn miệng nói cô ta thích Chung Sở Hòa, nhưng thích Chung Sở Hòa, hay thích tiền của anh ta thì Lý Hạo cũng không rõ nữa.

Chung quy, Hà Thương thích cả hai.

Chung Sở Hòa vừa đẹp trai vừa có tiền, đối với phụ nữ rất tâm lý và chiều chuộng, cô nào mà không đổ gục trước anh ta chứ.

Cái cây hái ra tiền như Chung Sở Hòa, phụ nữ đi lên bằng cơ thể như Hà Thương đương nhiên sẽ bám riết không buông.

Bất quá Chung Sở Hòa muốn nhiều hơn những gì mà hiện tại y đang có, y không muốn chỉ là cháu trai của chủ tịch Vạn Thành, y còn muốn tìm mọi cách thâu tóm được cả Vạn Thành kia kìa. Thế nên mới có vụ việc chia tay Hà Thương, để cô ở bên cạnh làm tình nhân của mình, sau đó lại đi tìm một Doãn Doanh ngây thơ nhưng có bản lĩnh giúp y trở mình.

Chứ dạng phụ nữ lẳng lơ như Hà Thương, ra đường nhặt một nắm muốn bao nhiêu mà không có. Bởi thế Chung Sở Hòa mới nói, Hà Thương không thể so sánh với Doãn Doanh được.

Doãn Doanh là chìa khóa vàng trong tay Chung Sở Hòa, cho nên bằng mọi giá y cũng không thể buông tay cô ấy.



Lúc này Chung Sở Hòa và Doãn Doanh đang trên xe về nhà.

Chung Sở Hòa mơ hồ cảm nhận được tâm tình của Doãn Doanh có gì đó không đúng, tuy nhiên vì sự xuất hiện của Hà Thương mà y không dám mạnh miệng mở lời trước. Chỉ sợ nói ra câu nào không đúng, sẽ để Doãn Doanh phát sinh nghi ngờ.

Chỉ là cho dù hiện tại y nói gì hay không nói gì, Doãn Doanh cũng cảm thấy Hà Thương có địch ý với mình.

Cô thấy cô nàng kia dường như có tình ý với Chung Sở Hòa…

Không nói tới việc Chung Sở Hòa và Hà Thương có mối quan hệ dan díu mập mờ gì hay không, chỉ thấy ánh mắt mà Hà Thương nhìn Chung Sở Hòa khi đó, trực giác của một người phụ nữ cho Doãn Doanh thấy, Hà Thương tuyệt nhiên không phải là một người bạn thông thường đối với Chung Sở Hòa.

Có lẽ trong thâm tâm cô ta còn có những nỗi niềm khác với y…

Doãn Doanh nghĩ tới đây mà không khỏi khó chịu.

Hiện tại cô không nảy sinh nghi ngờ đối với bạn trai của mình, dù sao anh ấy vẫn là người yêu của cô, cô không thể tự dưng lại ngờ vực rồi không tin tưởng Chung Sở Hòa được.

Tuy nhiên ánh mắt nhìn người của Doãn Doanh không hề sai, cô không tin là cô nhìn lầm Hà Thương. Cô nàng kia chắc chắn là có vấn đề.

“Anh và cô ấy… lâu rồi mới gặp lại nhau à?”

Bỗng dưng Doãn Doanh lên tiếng cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng đến ngạt thở vừa rồi.

Chung Sở Hòa đột nhiên thấy căng thẳng, nhưng y nhanh chóng lấy lại tinh thần mà đáp.

“Đúng rồi, hôm nay mới gặp lại cô ấy.”

“Mới gặp sao…” Doãn Doanh hơi gật gù tỏ ra đã hiểu, lặp lại câu nói kia. Sau đó dường như cảm thấy có điều gì không đúng, cô hỏi nhỏ: “Không phải lần trước tụ tập, em nghe nói cô ấy đợi anh tới à?”

Còn nhớ lần đó lúc đang đi mua sắm cùng nhau, Chung Sở Hòa nói chuyện điện thoại với ai đó, nghe nam nhân trong điện thoại hô lớn mấy câu, bảo rằng cô gái tên Thương kia rất nhớ y, đợi y đến để gặp mặt.

Bị vạch trần nhưng Chung Sở Hòa vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, đầu y nảy số rất nhanh, mặt không đổi sắc nói dối.

“Lần đó anh tới nơi thì không thấy cô ấy nữa rồi, nghe nói là gia đình có việc, phải chạy vội về.”

Nghe Chung Sở Hòa nói vậy, Doãn Doanh cũng bán tín bán nghi, tuy nhiên cô vẫn lựa chọn tin tưởng bạn trai.

Không thấy Doãn Doanh phản ứng, Chung Sở Hòa cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Còn sợ cô ấy hỏi thêm mấy câu, Chung Sở Hòa liền nói hớ, lộ tẩy rằng đã qua lại cùng Hà Thương từ rất lâu rồi.

Bởi vì muốn cắt ngang câu chuyện này, thế nên Chung Sở Hòa liền kiếm chuyện khác lấp liếm vào.

“Anh đã thưa với cậu ba về chuyện cưới hỏi của tụi mình rồi.”

Doãn Doanh vốn đang bị những dòng suy nghĩ ngổn ngang nọ ngáng đường, hiện tại hồn cô lơ lửng ở trên mây còn chưa kịp quay về. Cô mờ mịt nhìn người đàn ông kia, không hiểu nổi y đang nói gì nữa.

“Cậu ba rất vừa ý em, khen em ngoan hiền lễ độ, còn xem em như con cháu trong nhà vậy.”

“...” Xem như con cháu trong nhà?

“Cậu nói thương cho chúng ta mất cha mẹ từ nhỏ, thế nên mọi chuyện đều để cho cậu sắp xếp.”

“…”

“Cậu ba đã xem thầy rồi, tháng sau là ngày lành tháng tốt, chúng ta có thể thuận lợi kết hôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.