Một giấc ngủ chập chờn kéo dài khiến cho Doãn Doanh tỉnh dậy trong trạng thái uể oải mệt mỏi.
Ánh nắng mặt trời ngoài ô cửa sổ vẫn còn chưa gay gắt, Doãn Doanh ngồi bật dậy trên giường, thẫn thờ hồi lâu mới lấy lại được sự tỉnh táo.
Lúc xuống nhà thì đã thấy Chung Sở Hòa và Vạn Luân Thành đang ngồi dùng bữa sáng. Nhìn thấy cô, Chung Sở Hòa nhanh chóng gọi một tiếng:
“Doanh Doanh, lại đây ăn sáng đi.”
Doãn Doanh ngượng ngùng ngồi xuống bàn, đối diện với sự hờ hững của người đàn ông kia, cô lại lúng túng không biết làm sao.
Vạn Luân Thành hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
Câu nói này hiển nhiên là để chê trách cô sáng sớm ngủ dậy muộn hơn hai cậu cháu bọn họ…
Thanh âm lạnh như băng của Vạn Luân Thành vang lên khiến cho Doãn Doanh càng thêm bối rối, cô thầm chửi mắng trong lòng rằng người đàn ông này thật đúng là khắc tinh của đời cô, thế nhưng ngay lúc lúng túng không biết phải đáp làm sao, Chung Sở Hòa bên cạnh đã đỡ lời giúp.
“Doanh Doanh lạ chỗ nên ngủ không ngon, đêm qua em ấy nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.”
“Vậy à.”
Giọng nói của Vạn Luân Thành thản nhiên một cách lạ thường, anh hơi nâng mắt nhìn hai đứa nhỏ ở trước mặt mình, rồi lại nở một nụ cười đầy thâm ý: “Đêm qua cậu cũng ngủ không ngon. Nửa đêm thức dậy khô rát cổ họng phải xuống nhà tìm chút nước uống.”
Có lẽ là Vạn Luân Thành cố ý gợi chuyện đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479537/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.