Chung Sở Hòa làm việc ở mảng F&B, thế nên anh ấy rất có thiên phú trong việc bếp núc. Vừa về tới liền vào phòng bếp tranh việc nấu ăn với mấy cô giúp việc.
Để lại Doãn Doanh ngồi một mình với Vạn Luân Thành, thật sự là muốn bức chết cô sao?
Doãn Doanh run run rẩy rẩy ngồi khép nép trên ghế sofa, còn người đàn ông kia thì thong thả ung dung tựa lưng ra sau ghế, bộ dáng dong lười tùy tiện, thế nhưng vẫn tỏa ra khí tức bức người khiến người khác kinh sợ.
“Vạn gia… tôi… tôi không cố ý đâu…”
Doãn Doanh thực sự không cố ý đâu. Nếu như cô biết Chung Sở Hòa là cháu trai của Vạn Luân Thành, có đánh chết cô thì cô cũng không dám bén mảng tới chỗ của y. Mà nói đúng ra thì lần đó cô không hề có ý tiếp cận anh ấy, là anh ấy tự động tới bắt chuyện với cô.
Doãn Doanh nói còn chưa hết câu đã sợ đến bật khóc, giọng cô còn nghe ra tiếng nức nở, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng mà trước giờ Vạn Luân Thành nào phải loại người thương hoa tiếc ngọc. Đối với giọt nước mắt này của cô, anh ta chỉ hờ hững cười trầm, quét ánh mắt lạnh căm như tảng băng thế kỉ kia tới:
“Mấy năm không gặp, em vẫn dùng những thủ đoạn dơ bẩn để câu dẫn đàn ông nhỉ?”
“Tôi…tôi không có…” Thanh âm của Doãn Doanh nghẹn ngào đến phát run.
Phần vì sợ, phần vì tức giận!
Người đàn ông này sao lại có thể nói cô dùng thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479530/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.