Sáng hôm sau - Bệnh Viện
-Vũ Tiêu, trận ở New York cậu thật sự phải ra mặt sao? Không tìm người khác thế thân được à. Hoặc là cậu không cần ra thi đấu cũng được mà, mình dù sao cũng đã đưa ra bốn tuyển thủ rồi. - Từ Tiếu ngồi trên chiếc sofa của phòng bệnh đưa gương mặt lo lắng nói.
-Không được, phải đích thân tớ ra mặt không thể tìm thế thân. Nhà tài trợ độc quyền cho trận đấu là Bối Gia - Bối Lý Quyền. Mà cậu biết đó, tên cậu ấm nhà họ Bối đó có bao giờ ưa tớ đâu. Lần này hắn lại đích thân gửi thư tuyên chiến bắt buộc phải tớ phải ra thi đấu với hắn. Tớ mà không ra mặt thì mặt mũi Vũ Gia, mặt mũi của tớ sẽ mất sạch và cả các vụ làm ăn của công ty có khi cũng sẽ biến mất đấy. Như có điều .... - Vũ Tiêu day day thái dương, kêu cậu ra mặt đấu cũng không có gì lo lắng. Nhưng cái khiến cậu lo đó là dòng cuối của lá thư khiêu chiến kia........
-Nhưng thế nào. - Châu Vũ có chút lo.
-Cuối thư hắn ta có viết "Nếu ai thua, thì người đó mãi mãi về sau đừng mong đừng hít thở hay thấy được ánh mặt trời." ...... Nên ..... Có thể lần này tớ sẽ một đi không trở về ..... - Vũ Tiêu thở dài. Vốn tài lái xe của Vũ Tiêu cũng dừng lại ở mức của người bình thường quá lắm thì chỉ tốt hơn bọn họ một chút. Kêu cậu đua xe mà còn là giải chuyên nghiệp không có tính người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-den-khac-biet/2816827/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.