Chương trước
Chương sau
-Cô nhận ra nó đúng chứ ? - Âu Dương Tuân cầm lấy sợi dây chuyền.

-Anh là người của "Đội Đặc Nhiệm Spetsnaz' " ? - Tịnh Miên không ngại mà hỏi thẳng.

-Ừm. Tôi là quân nhân lâu năm trong đội Spetsnaz'. - Âu Dương Tuân gật gù.

-Vậy thì hiểu rồi. Nhị Tỷ, chị có mang đồ chơi mới sang không? - Tịnh Miên không hỏi sâu, cô đổi ánh nhìn sang Nhị Tỷ.

-Đòi đồ mới là giỏi. Đây này ! - Nhị Tỷ chỉ tay về ba chiếc vali đen to đùng đằng kia.

-Ồ !! Có vẻ là hàng ngon. - Yến Họa tròn mắt háo hức.

-Cái này cho mọi người, mỗi người một cái phòng cho việc khẩn cấp. - Lục Dương Phàm lấy từ trong túi ra nhưng chiếc hộp đưa cho mọi người. - Trong đó là hai viên pháo sáng đặc chế. Lực bắn của nó rất cao, rất xa và nó cũng lóe sáng lâu. Nếu có gặp gì nguy cấp hoặc thấy được điều gì thật sự khác thường hãy bắn nó lên trời để báo hiệu cho mọi người. Nhưng vì mỗi người chỉ có hai viên thôi nên hãy dùng cho cẩn thận.

-Cũng biết đem đồ tốt theo cho mọi người đó chứ. Hảo em trai ! - Nhị Tỷ vỗ vai Lục Dương Phàm.

-Em vốn đâu phải kẻ xấu tính. À riêng ba chị em gái nhà các chị, có cái này là dành riêng cho ba người. - Lục Dương Phàm lấy ra tiếp 3 chiếc hộp nhỏ.

-Rồi, cái này nó có tác dụng gì? - Yến Họa cầm lấy liền mở ra, nhìn thấy thứ bên trong cô tỏ vẻ khó hiểu nhìn Lục Dương Phàm. Một cây trâm với vẻ ngoài nhìn khá thô sơ và xấu thì làm được gì.

-Anh tự tạo ra nó ? - Tịnh Miên xoay cây trâm.

-Đúng vậy. Nhưng nó được làm ra từ bản thiết kế của em. Một cây trâm đa năng như ý muốn của người thiết kế. - Lục Dương Phàm đưa mắt đượm buồn nhìn Tịnh Miên.

-Cảm ơn anh.... - Tịnh Miên đáp lời rồi liền búi tóc cài trâm.

-Được rồi, mọi thứ đã ổn thỏa hết rồi. Chúng ta lên đường "đánh chiếm" thôi. - Mộ Hiên cầm lấy chiếc túi rồi khoác vai Châu Vũ đi ra ngoài.

-Đi thôi! Giờ chúng ta sẽ bay đến Florida!

Tịnh Miên nhướng mày cầm lấy đồ của mình rồi quay đi. Cả nhóm người còn lại lần lượt cầm túi của mình đi theo sau. Những thứ cần thiết đã được đem lên máy bay. Lần này bọn họ điều động người cùng sang Florida không hề ít, gộp lại cũng gần cả trăm mạng. Lường trước được việc không tránh khỏi làm kinh động đến chính quyền ở Florida. Ngay lúc trên máy bay, Dạ Tuấn, Vương Trắc, Âu Dương Tuân và Châu Vũ đã liên tục gọi điện dùng thân phận và mối quan hệ để họ có thể đáp xuống tiểu bang Florida một cách "yên bình" nhất. Nhưng dù đã lường trước chuyện sẽ xảy ra, thì bọn họ vẫn gặp phải việc bị sáu chiếc xe xanh vây quanh 4 chiếc máy bay khi vừa hạ cánh. Bọn họ cẩn thận để hết vũ khí nguy hiểm trên máy bay, giấu thanh súng bên người rồi bước xuống. Vương Trắc ngay lập tức đeo khẩu trang vào, phong thái ngời ngời bước xuống. Nhìn quanh hết nhóm người đang vây lấy bọn họ, Tịnh Miên liền ra hiệu cho Vương Trắc để hỏi thật giả. Vương Trắc nhìn kĩ số áo từng người rồi gật gật, bọn họ thật sự quá đen khi gặp cảnh sát đang đi tuần nên có thể bọn họ chưa kịp nhận thông tin.

-Bọn da vàng kia, mau ngồi xuống giơ hai tay lên! - Một tên chỉa súng về phía họ hét to.

-Bọn da vàng ? Thấy bản thân là tây mang quốc tịch Mỹ cái muốn nói gì thì nói, muốn xúc phạm gì là xúc phạm à ? Thời buổi nào rồi mà còn phân biệt màu da, phân biệt chủng tộc ? Anh tin tôi sẽ giết chết anh như cách các anh đã làm với nhưng người bạn da màu không? - Châu Vũ tức giận mắng.

-Châu Vũ. Giữ bình tĩnh. Chúng ta đến đây để làm việc lớn, không nên chấp nhất việc cỏn con. - Mộ Hiên ôm lấy vai Châu Vũ.

-Việc cỏn con? - Châu Vũ nhìn Mộ Hiên đáp.



-Này! Anh đang nói năn xúc phạm bọn tôi đấy. - Yến Họa lên tiếng.

-Thối tha. Bọn người da vàng chúng mày không có tư cách lên tiếng trên đất nước này. Còn mày, nếu mày không muốn chết đầy đau đớn như lũ da màu chết tiệt kia ..... thì mày câm có miệng chó lại và làm theo lời tao. NGỒI XUỐNG GIƠ HAI TAY LÊN. - Tên kia bước tới nói rồi chỉa súng vào đầu Châu Vũ.

-Anh còn buôn lời miệt thị chúng tôi, xúc phạm những người da màu và cố ý hăm dọa gây sát thương tâm lý hay vật lý thêm lần nữa, tôi sẽ cho anh thấy hậu quả đấy. - Yến Họa tức giận rồi. Cô dùng súng chỉ về hướng hắn ta.

-Con khốn ! Mày không tư cách chỉa súng về bọn tao. - Tên kia cầm súng chỉa về Yến Họa.

-Bỏ súng xuống hoặc cái đầu rỗng của mày sẽ được ăn kẹo đồng ! - Từ Tiếu dùng khẩu giảm thanh chỉa về phía hắn.

-*thở dài* Đủ rồi ! Ngứa mắt quá. Bọn mày đang muốn bị kỷ luật với hình phạt cấp độ nào? - Vương Trắc bước lên cẩn thận cởi bỏ khẩu trang. Phong thái cấp cao tỏa ra, lạnh giọng hỏi.

-Mày là ai? - Bọn kia có chút lùi bước, cau mày nhìn người trước mặt.

-Bật bộ đàm lên hỏi cấp trên của mày, cái thằng họ Vương tên Trắc là thằng nào. Để nó trả lời cho mày nghe. - Vương Trắc nhếch mày.

-Tao không rảnh. Một cái tên họ thối nát, không nên để cấp trên bọn tao nghe thứ chẳng ra gì đó. - Tên kia đáp.

-Gia nhập binh lính mà chưa đọc qua tên các vị đang nắm chức vụ cấp cao à? Ai to gan dám cấp quân hàm và đồng phục cho mày, tao sẽ cho người đó hạ ba cấp. - Vương Trắc bất đắt dĩ lấy từ trong túi áo ra một bộ đàm nội vụ. Anh nhấn gì đó liền có một giọng nói vang lên

[Tôi, Đại đội trưởng đội FKP Aleister Trương. Xin nghe ! ]

[Người của anh đang chặn đường làm khó dễ tôi. Cậu ta còn không biết tôi, chê cả họ tên tôi là thối nát làm bẩn tai cậu. Anh định tính như thế nào?]

[Thưa, tôi thành thật xin lỗi ngài. Tôi sẽ nghiêm khắc kỉ luật cậu ta. Mong ngài người lớn giơ cao đánh khẽ bọn trẻ con này.]

[Giơ cao đánh khẽ? Anh muốn tôi giơ cao đáng khẽ như thế nào, trong khi người của anh từ ban nãy tới giờ xúc phạm tôi và bạn bè tôi. Tôi cần biết anh sẽ xử lý bọn nhóc miệng hôi sữa này như thế nào? NÓI ! ]

[Thưa, tôi nhất định sẽ kỉ luật thật nặng. Tôi thành thật cúi đầu xin lỗi ngài, là tôi .... tôi quản lính không nghiêm. Mong ngài thứ tội.]

[Hai ngày nữa, anh cùng đám người của anh chuẩn bị tinh thần ra khu biên giới phục vụ năm năm, đám người của anh sau khi hoàn thành năm năm đó sẽ phải tiếp tục phục vụ cộng đồng thêm bốn năm. Còn riêng anh sẽ bị giáng hai cấp, tội quản lính không nghiêm, không dạy bọn họ biết những người trong quân đội và không biết nuôi dưỡng đạo đức tôn trọng người dân dù là người da trắng, da vàng hay da màu. ]

[Thưa, ngài dạy rất phải ạ. Tôi xin chấp nhận chịu phạt, nhận lỗi. Cảm ơn ngài đã giơ cao đánh khẽ, đã nương tay với tôi và bọn họ.]

[...]

-Nghe hiểu rồi chứ. Còn không mau cút ra!



Vương Trắc đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn người kia. Bọn chúng nhanh chóng lên xe chạy đi. Thấy bọn chúng đi xa rồi Dạ Tuấn và Tịnh Miên mới thở phào một cái. Hai người rất biết ơn Vương Trắc nhưng cũng thừa hiểu một khi anh ta làm như vậy, thì chính anh ta cũng đang chọn con đường đầy khó khăn để có thể giữ vững được chiếc ghế Tổng Tham Mưu Trưởng cho nhiệm kì tiếp theo. Nhưng đơn nhiên họ đâu biết, Vương Trắc vốn đã không để tâm điều đó từ rất lâu rồi. Việc anh trở thành Tổng Tham Mưu Trưởng ban đầu cũng vì bị gia tộc ép buộc. Về sau khi gặp được Dạ Tuấn, anh ta càng cố gắng giữ chiếc ghế đó chỉ vì muốn dễ dàng tiếp cận Dạ Tuấn và bảo vệ giúp đỡ Dạ Tuấn. Nhưng bây giờ, cậu bác sĩ đấy đã trở thành người của anh rồi. Chiếc ghế và cái thân phận chết bầm đó, Vương Trắc anh bây giờ chỉ xem nó như rác rưởi.

-Trời ạ. Mới vừa đặt chân lên Florida thôi mà sao đã dẫm trúng đuôi bọn lính chính quyền rồi. Mấy tên vai đeo quân hàm này thật sự không tốt lành gì, không nên động tới bọn họ là đúng mà. - Hà Đường Sâm thở dài nói, sau đó liền cảm thấy có gì đó sai sai nhanh chóng quay sang nhìn Vương Trắc với Âu Dương Tuân nói - Ý tôi không phải vậy, tôi .... tôi không nói hai cậu.

-Cái tật miệng nhanh hơn não không bao giờ thay đổi. Mai mốt anh không chết vì bị kẻ thù giết, mà là sẽ chết vì bị đồng đội đánh đấy. - Lục Dương Phàm lắc đầu bất lực nói.

-Cảnh sát, chính quyền gì đó đều bỏ qua một bên đi. Đã lên chung một con thuyền sang Florida thì đều là đồng đội, đều là những người bàn tay không sạch. Quan tâm gì dính hay không dính líu tới đám người vì chính nghĩa đó. Xe đến rồi kìa, chuẩn bị đi thôi. - Lĩnh Nhị ra hiệu cho nhóm người phía sau, bọn họ gật đầu tỏ ý đã xong.

4 chiếc Maybach S680 đen cùng 10 chiếc Lexus LX570 màu đen xếp hàng dài lần lượt được chạy đi. Không cần đóng trống khua chiêng với chính quyền, chừng ấy chiếc xe chạy nối đuôi nhau trên đường phố Florida là đủ để gây xôn xao dư luận rồi. Bọn họ chạy xe đến một dinh thự gần bờ biển, một nơi mang phong cách hoàng gia. Sau khi đã đậu hết xe vào bãi đỗ, những cấp dưới thay nhau đem vật dụng vào nhà rồi được phép nghỉ ngơi ở chỗ được cho phép.

-Vương Trắc ! Đây là "nhà" anh sao? - Châu Vũ có chút sững. Như này so với tưởng tượng của cậu thật sự quá lớn rồi.

-Ừm. Đây là một trong số những căn dinh thự của tôi. Căn này tôi ít ở hơn, nên giờ để cho anh trai tôi sống. Anh ta đang ở trong chờ đấy.

Vương Trắc khoác eo Dạ Tuấn đi vào trong. Những người còn lại cũng đi theo sau, từ phía cửa nhà phải đi qua 1 dãy hành lang mới đến được phòng khách. Nơi đây thật sự được trang trí như cung điện hoàng gia Châu Âu, rất hoa lệ. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Vương Hầu đã đứng đợi sẵn, thấy được bọn họ anh ta liền chạy đến nói

-Cuối cùng cũng về đến. Anh nghe mấy đứa bị cảnh sát hỏi thăm, anh lo muốn chết.

-Lố lăng. Em trai anh là người nắm giữ chức vị Tổng Tham Mưu Trưởng đấy. Mấy tên lính ấy làm gì được khi có em ở đó! - Vương Trắc ngồi tựa xuống ghế sofa, lên mặt nói.

-Anh thì giỏi rồi, giỏi lắm luôn. - Dạ Tuấn đá Vương Trắc một cái.

-Tôi không giỏi thì ai giỏi. - Vương Trắc kéo Dạ Tuấn ngồi sát mình.

-Suốt ngày phát cẩu lương, anh sắp chết vì đau tim tới nơi với hai đứa. Thiệt là đau buồn cho tấm thân già này mà. - Vương Trắc ôm tim mình.

-Anh buông bỏ chuyện cũ đi thì anh mới có được sự vui vẻ như bọn em. Vương Hầu à, chuyện đó qua rất lâu rồi. Buông xuống đi anh. - Dạ Tuấn xoa xoa bàn tay Vương Hầu.

-Này, tôi ghen đấy.- Vương Trắc cầm lấy tay Dạ Tuấn, cau mày nhìn cậu.

-Ai thèm dành người với chú mày. Dạ Tuấn, chuyện đó anh thật sự đã buông xuống rồi. Anh cũng biết anh cần sống tiếp để có thể tìm được một lương duyên hạnh phúc. Nhưng nó thật sự khó em à. - Vương Hầu tựa người vào sofa.

-Không khó để tìm lương duyên, miễn là anh phải biết nắm bắt. - Tịnh Miên lên tiếng.

-Ừm. Thôi cái gì đến nó sẽ đến. Lương duyên đến thì anh sẽ thật tâm chào đón. Dì Chi, dì nói với họ về chuyện chỗ ở đi. - Vương Hầu nhìn sang một người phụ nữ lớn tuổi.

-Phòng của mọi người ngài Vương đã căn dặn chuẩn bị hết rồi. Ngài ấy cũng có dặn dò, phòng sẽ được chia theo chỉ định của ngài ấy. Cậu Dạ thì ở chung phòng với ngài Vương, cậu Mộ ở cùng cậu Châu, cậu Vũ sẽ ở cùng cô Tịnh, cậu Từ ở cùng với cô Yến, ba anh em họ Hà sẽ ở phòng 3 người lớn nhất, cậu Âu, cậu Lục, cậu Phụng Quân và cô Lĩnh Nhị mỗi người sẽ ở một phòng riêng. Vật dụng, tư trang cá nhân đều đã được đem lên từng phòng. Mời mọi người lên nghỉ ngơi rồi một chút sẽ xuống dùng bữa tối. - Dì Chi cẩn thận nói.

-Dạ cảm ơn dì. Cảm ơn anh, anh Vương. Bọn em lên trước. - Tịnh Miên gật đầu rồi cùng mọi người lên phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.