Chương trước
Chương sau
“Cũng đúng, vậy thì nghe theo ý của bố, không liên lạc, con tin tưởng anh rể sẽ bảo vệ chị ấy, chị ấy sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
“Ừm.”
….
Căn cứ điều trị Bên trong phòng làm việc.
Dương Tâm lười biếng dựa vào ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Lại một ngày nhớ Lục Gia Bách, thật là khó chịu mà.”
Thẩm Thành một mình không nhịn được, đưa tay ra hung hăng đánh một cái lên trán cô.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi ư? Không có đàn ông thì sẽ chết có đúng không?”
Dương Tâm ngồi thẳng người lại, lấy lại tinh thần, vẻ mặt thành thật nói: “Dạ, không có anh ấy, em sẽ chết, cho nên anh phải đối xử tốt với em rể của mình, không được mượn danh là anh vợ để thị uy, sau này anh ấy đến cầu hôn, anh phải đồng ý ngay, không được làm khó anh ấy, em rất nôn nóng muốn được gả cho anh ấy.”
Thẩm Thành vỗ trán có chút đau đầu.
“Anh nhớ khi lần đầu tiên nghe đến cái tên Dương Tâm, đã cho anh một cảm giác rất ngổ ngáo. Có vô số ông trùm quốc tế, rất ngầu và vô cùng mạnh mẽ, tại sao sau khi gắn lên người Lục Gia Bách lại trở thành dáng vẻ bùn nhão không thể dính lên tường vậy?”
Dương Tâm chịu không nổi liếc mắt.
Đây là anh ruột mình ư???
“Anh hai, người đời đều nói anh dịu dàng như ngọc, khiêm tốn lễ độ, sau vừa mở miệng ra, thật là trời ơi châm biếm ghê thế.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười, nói sang chuyện khác: “Anh nghe nói Bạch Trung Kiên đã tìm được cách cứu được Lê Vãn Trinh rồi, em cũng đồng tình với kiến nghị của cậu ta, tiếp theo đây có phải là nên mời Ân Doãn Duy xuống núi rồi không? Cần anh giúp đỡ gì không?”
Ân Doãn Duy!!!
Dương Tâm có chút nhức đầu rồi.
Tên nhóc đó đang đợi cô tìm đến tận cửa đó mà.
Bị cô bỡn cợt, còn bị làm hỏng hình tượng, món nợ này, anh ta dự là sẽ trả lại lên người cả vốn lẫn lời mất.
Thẩm Thành nhìn dáng vẻ cô như không còn thiết sống, không nhịn được nhíu mày nói: “Xem ra những gì anh nghe đồn cũng không phải chỉ là chuyện không mà nói có rồi, cậu chủ Ân hận em thấu xương, cho nên mới đặc biệt cho người vẽ một một bức tranh thời trẻ trâu của em, rồi treo trong trút giận.”
Gân xanh trên trán Dương Tâm nổi lên, giọng nói run lên vì giận hỏi: “Anh hai, loại tin đồn này rất thịnh hành hay sao? Tại sao mọi người ai cũng đều biết hết vậy? Chẳng lẽ Lục Gia Bách cũng biết rồi?”
Từ trước đến nay cô luôn mạnh mẽ vang dội, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ lập tức hành động.
Nếu như đã quyết định phương án trị liệu cho Bạch Trung Kiên thì sẽ không do dự gì nữa.
Huống hồ bệnh tình của Lê Vãn Trinh đã đến mức độ vô cùng nguy hiểm nên không thể kéo dài thêm nữa, nếu như kéo dài thêm một ngày thì sẽ mất đi một phần xác suất chữa trị.
“Tích”
Điện thoại đã được kết nối thành công, âm thanh giống như cười mà không phải cười vang lên ở trong loa.
“Cô thế mà lại chủ động liên lạc với tôi, nói đi có phải là cô hoặc là người bên cạnh cô trúng độc Diêm Vương rồi hay không?”
Dương Tâm hơi sững sờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.