Nửa tiếng sau Dương Tâm và Lục Gia Bách đã về đến biệt thự nhà họ Dương.
Xe chạy tới cổng thì Dương Tâm yêu cầu tài xế dừng xe.
Lục Gia Bách liếc mắt nhìn cô rồi cau mày hỏi: “Em định đi bộ vào sao? Ngoan nào, bên ngoài lạnh, gió cũng to nữa nên cứ để xe dừng ở cửa chính đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Dương Tâm quay đầu sang nhìn anh rồi mỉm cười nói: “Lục Gia Bách, đây là nơi mà em đã lớn lên, anh không muốn cùng em đi qua con đường mà em đã từng đi sao?”
Lục Gia Bách cong môi lên chuẩn bị nói là “không muốn”
nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đầy mong đợi của cô thì anh cũng chỉ biết thở dài.
“Thôi được rồi, chuyện em muốn làm anh cũng không phản đối cho dù biết là em đang tự hại mình nhưng cũng không đành lòng mà từ chối em.”
Nói xong anh liền mở cửa xe và đi ra ngoài.
Dương Tâm cong môi lên cười.
Thật tốt khi có anh ở trên thế giới này.
Dù ngoài trời là mùa đông giá lạnh nhưng anh vẫn luôn ở bên cô khiến cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Cửa xe bên cạnh mở ra Lục Gia Bách ngồi xổm xuống trước mặt cô và nói: “Nào, lên đây anh cõng em vào.”
Dương Tâm mỉm cười rồi nghiêng người leo lên lưng của anh.
Lục Gia Bách giữ chặt lấy cô rồi đi từng bước về phía cánh cổng được chạm khắc.
Đôi ủng giẫm lên lớp tuyết phát ra tiếng kêu răng rắc, tuyết vẫn rơi trên đỉnh đầu, trong mắt dần hiện lên thế giới màu bạc.
“Lục Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1068097/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.