Chương trước
Chương sau
Lục Gia Bách nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên.
Hơi thở của cô rất mỏng manh, thậm chí còn không thể cảm nhận được nhịp tim.
Nếu như không phải ngực cô còn đang phập phồng, có lẽ anh cũng sẽ cho rằng cô đã…
“Có lẽ là do bị dày vò quá mức, dẫn đến việc sức lực cạn kiệt, cho nên mới chịu không nổi nữa mà rơi vào hôn mê.”
Dứt lời, anh lại quay sang nói với ông cụ Trần: “Ông ngoại, ông yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng nghĩ cách để cho nhà họ Trần có được một người thừa kế khỏe mạnh. Mặc dù trước khi Dương Tâm rơi vào hôn mê cũng không nói tình hình cụ thể nhưng từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn là một người rất ngoan cố, cô ấy sẽ dốc hết những gì đã học được trong cả đời mình để bảo vệ đôi chân của người thừa kế nhà họ Trần, về việc này thì xin ông cứ yên tâm ạ.”
Ông cụ Trần khoát tay: “Đừng nói mấy lời an ủi lão già này nữa, ông cũng đã sống cả đời người rồi, còn có chuyện gì mà nhìn không thấu kia chứ? Nhanh chóng giúp con bé Dương Tâm làm kiểm tra toàn thân đi, nhìn thấy dáng vẻ này của con bé, sắc mặc trắng bệch chẳng khác nào quỷ cả, cũng hơi dọa người đấy.”
Ông cụ Trần vừa mới nói xong thì Triệu An với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi đi tới.
“Dương Tâm thế này là bị sao vậy?”
Sau khi lại gần, nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô, thì sắc mặt của Triệu An ngay lập tức thay đổi: “Anh ôm cô ấy đi theo tôi đến căn phòng sát vách, tôi phải nhanh chóng khôi phục lại nhịp tim của cô ấy, hiện giờ tình hình của cô ấy đang vô cùng nguy cấp.”
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Gia Bách ngay lập tức trắng bệch.
Anh biết ngay là tình trạng của người phụ nữ này có gì đó không đúng lắm mà, nhưng lại không nghĩ là sẽ nghiêm trọng đến mức này.
“Được.”
Biệt thự nhà họ Dương.
Trong phòng ngủ.
Dương Nhã ngồi trên tấm thảm, đang nói chuyện điện thoại.
Sau khi nghe đối phương báo lại tình hình xong, khóe môi của cô ta khẽ cong, hiện lên một nụ cười đầy lạnh lùng.
Kết quả nằm trong dự đoán, cũng không có gì lạ.
Nếu như Dương Tâm dễ chết như vậy, vậy thì cô sớm đã chết rồi, người phụ nữ đó là hồ ly tinh chuyển thế, có chín cái mạng, cho dù có dày vò thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lấy được mạng của cô.
“Được, tôi biết rồi, mấy thứ mà trước đó tôi bảo anh thu thập lại, tất cả đều nặc danh gửi qua bưu điện nhà họ Thẩm đi, tôi muốn xem cảnh Thẩm Thanh Vi bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, biến thành một kẻ nghèo túng, lưu lạc đầu đường xó chợ, trong tay không còn thứ gì cả.”
Lúc trước con khốn kia cũng đã dày vò cô ta rất nhiều lần, hiện giờ Trần Cát Phượng đã chạy mất, cô ta không có chỗ dựa nào nữa rồi, lúc này là lúc thích hợp nhất để ra tay đẩy cô ta xuống nước.
“Được rồi, tôi sẽ dựa theo cái này mà làm.” . Google ngay trang _ TRЦмtrцу en.M E _
Căn cứ điều trị.
Mạng của Hải Vy được cứu trở về, điều này khiến cho mấy người nhà họ Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Bé Dương ra vẻ tự đắc mà nhìn về phía bố mình đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Bố định sắp xếp con với mẹ như thế nào? Mẹ rất có thành kiến với bố, bố dự định làm thế nào để thuyết phục mẹ đây?”
Lạc Hồ khẽ cúi đầu, nghĩ đến viên thuốc hồi phục trí nhớ mà Lục Gia Bách giao cho anh ta.
“Chờ ở đây đi, nửa tiếng sau bố sẽ nói cho con biết đáp án.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.