Chương trước
Chương sau
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Gia Bách không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Em..”
“Không sao, không cần sợ hãi, trường hợp xấu nhất là không giữ được một bên chân của cậu ấy, thực tế bây giờ cũng không ai có thể giữ được chân của cậu ấy, em muốn thử cũng chỉ là muốn cho cậu ấy một tia hy vọng mà thôi, dũng cảm mà làm, nếu thành công cậu ấy sẽ được đứng dậy trở lại, sau này em cũng sẽ bớt cảm giác tội lỗi hơn không phải sao?”
Dương Tâm nhắm chặt đôi mắt lại.
Đúng vậy, ngay cả Triệu An cũng đánh giá là không thể chữa khỏi và đề nghị cắt cụt chi thì còn điều gì có thể tệ hơn nữa chứ?
Nếu cô dốc hết sức lực nói không chừng có thể tạo ra kỳ tích giúp anh ta có thể đứng lên trở lại.
Nghĩ đến đây, cô lại từ từ mở mí mắt, sau khi hít một hơi thật sâu, cô đột ngột quay người qua cầm nhíp và dao mổ bắt đầu làm sạch phần cơ bị hoại tử trên bắp chân anh ta.
“Em không biết mình có giữ được chân của anh ấy hay không nhưng em sẽ cố gắng hết sức, bây giờ tất cả các cơ trên chân của anh ấy đều đã hoại tử rồi, em phải loại bỏ nó từng chút một, sau đó em sẽ nghiên cứu loại nhân tố tăng trưởng giúp chất xơ của con người để giúp anh ấy phát triển cơ bắp một cách nhanh chóng, chỉ là… em phải nghĩ cách thay thế những cái xương gãy bằng xương nhân tạo, mặc dù nó sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của anh ấy trong tương lai nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Nhìn thấy cô đã có cách đối phó, Lục Gia Bách không khỏi thở dài nhẹ nhõm và cười nhẹ nói: “Anh tin em, có lẽ đây là một quá trình hồi phục lâu dài nhưng anh tin em có thể khiến cậu ấy đứng lên trở lại.”
Ca phẫu thuật được thực hiện trong suốt ba giờ đồng hồ.
Tác dụng của thuốc trợ tim trong cơ thể Dương Tâm đã bắt đầu suy giảm, các triệu chứng khó thở, mất sức cũng dần dần xuất hiện.
Cô cũng muốn tiêm thêm một mũi trợ tim khác để cố gắng phục hồi trạng thái nhưng đã bị Lục Gia Bách ngăn lại.
“Thể lực hiện tại của em đã bị suy kiệt nghiêm trọng, nếu tiếp tục tiêm thuốc có tác dụng phụ quá mạnh sẽ hủy hoại cơ thể mất. Dương Tâm, em hãy nghe lời anh, Trần Tuấn đã hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ em chính là muốn nhìn thấy em phải sống thật khỏe mạnh, nếu sau khi tỉnh lại nhìn thấy em thế này, cậu ấy nhất định sẽ rất khó chịu.”
Dương Tâm liếc mắt nhìn công việc trong tay gần như thu dọn xong thì nghe lời Lục Gia Bách xua tan đi ý định tiêm thuốc trợ tim lần thứ hai. Cô nói với giọng yếu ớt và dặn dò: “Mọi người nghe rõ đây, một lát đưa anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, không được dừng dùng thuốc giảm đau, phải thay liên tục cho anh ấy, ngoài ra phải luôn chú ý đến các chỉ số nhịp tim, nếu có gì bất thường hãy báo cho tôi ngay lập tức.”
Người phụ trách đội y tế vội vàng nói: “Được rồi, cô Dương.”
Cơ thể Dương Tâm hơi loạng chạng.
Tiếp theo, trong đầu bỗng truyền đến một trận trời đất quay cuồng, cô chớp mắt, trực tiếp rơi vào hôn mê.
Lục Gia Bách thấy thế thì vội vàng đỡ lấy thân thể của cô, sau đó quay sang dặn dò người phụ trách: “Nhất định phải chăm sóc anh ta thật tốt, tôi không muốn có bất kỳ sơ xuất gì xảy ra với anh ta đâu, có nghe rõ không?”
“Dạ.”
Lục Gia Bách cũng không nói nhiều nữa, bế cô lên, sau đó thong thả đi ra bên ngoài phòng phẫu thuật.
Người nhà họ Trần và người nhà họ Lục vẫn luôn đứng giữ bên ngoài, nhìn thấy Lục Gia Bách ôm Dương Tâm đang hôn mê xuất hiện thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Con bé Tâm bị làm sao vậy?” Bà Lục vội vàng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.