Mùi hôi miệng xộc thẳng vào mũi cô ta.
Mặt của Dương Nhã trắng nhọt. Người đàn ông Bạch Trác tuy rằng có hơi già một chút nhưng cũng coi như là người thượng lưu, không đến nỗi lôi thôi buồn nôn.
Nhưng hôm nay…
Con cóc ghẻ người đầy mùi thối như thế này, bị anh ta chà đạp cô ta không bằng đi chết còn hơn.
Cô ta rất muốn trốn.
Nhưng chân tay bị trói, ngay cả ngón tay đều không thể nhắc lên nỗi.!Trần Văn Bình rất dã man, kéo cô ta vào bên trong phòng.
Một lát sau, bên trong vang lên từng trận âm thanh khẽ kêu lên ngột ngạt.
Anh ta từ đầu đến cuối cũng không hề bỏ băng dính miệng của Dương Nhã, tùy ý hành hạ cô ta giống như một người bị chết chìm cũng không có tiếng kêu rên lên.
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trong phòng cấp cứu.
Lâm Thanh đang dựa vào tường, cụp mắt nhìn ôm eo của cậu bé.
“Không có chuyện gì, bác sĩ đang cấp cứu, mẹ của con không sao, ngoan nào.”
Cậu bé Dương ngửa đầu lên nhìn anh ta, nước mắt giàn dụa: “Hai mẹ con con sau này không thể cùng chú nữa sao?”
Lâm Thanh khẽ than, sờ sờ vào đầu của cậu bé, ôn giọng nói: “Cháu có bồ ruột của mình, chú tin anh ấy sẽ là người bố tốt người chồng tốt chỉ có sống cùng với bố mẹ ruột mới là ngôi nhà hoàn chỉnh, hiểu không?”
“Có thể mẹ cháu…”
“Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi.”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gia đình từ bên trong đi ra.
“Cậu chủ, vợ cậu chủ không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067423/chuong-364.html