Anh ta vừa chuẩn bị mở miệng, lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Vừa móc ra nhìn, phát hiện ra là bé Dương gọi đến. Nhận được điện thoại, cũng không biết cậu bé nói với anh ta cái gì, gương mặt anh tuấn của anh ta bỗng chìm xuống.
“Được, chú biết rồi, chú lập tức trở về, ngoan, con đừng lo lắng, mẹ sẽ không sao.”
Sau khi cúp máy, anh ta quay người hướng lối ra của hoa viên đi ra.
Vừa mới đi được hai ba bước, anh ta bỗng nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Trần Uyên, quay về bóng lưng của cô nói: “Hải Vy tự sát, anh phải quay về xem tình hình, em đợi anh, đợi anh quay lại giải thích với em.”
Bóng lưng của Trần Uyên cứng đờ.!Nghe tiếng bước chân của anh ta càng đi càng xa, khóe môi của cô lộ ra một ý cười thê lương.
Cô là người thứ ba không biết xấu hồ, lại ép chính thất phải tự sát.
Trước đây là chuyện cô căm hận nhát, bây giờ cứ như vậy diễn trên người cô rồi.
Đáng thương biết bao.
Sau khi lặng yên lúc lâu, cô chậm rãi cầm điện thoại di động lên, tìm tới số của Dương Tâm liền gửi tin nhắn cho cô: “Dương Tâm, khoản nợ của tao đã trả hết rồi, mày đến đón tao rời đi được không?”
Dương Tâm khi nhận được tin tức, trái tim đau đớn.
Cô dùng lòng bàn tay ma sát trên ký tự, cảm nhận được sự đau khổ và tuyệt vọng của Trần Uyên.
Có thể khiến cô ấy đưa ra quyết định như vậy chứng minh cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067422/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.