Người vô danh……
Trên mặt Dương Tâm có một tia ngưng trọng, cô đã rất lâu, rất lâu không được nghe thấy tên này rồi.
Nếu không có người đàn ông bên cạnh dùng chính sinh mệnh của mình giúp cô thoát khỏi cái bóng của quá khứ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không xuắt hiện lại trong ngành y với thân phận Người vô danh. “Em nên cảm ơn anh mới đúng. Không có từng dao từng dao của anh, chắc em còn đang chìm đắm trong quá khứ đầy máu và nước mắt. Đừng nói đến nghiên cứu phát minh ra được loại thuốc cho phẫu thuật kia, chỉ sợ đến dao còn cầm không nỗi.”
Lục Gia Bách nhướng mày cười, “Tức là anh đã lấy dao mở ra trái tim em? Anh bước vào thế giới của em?”
Dương Tâm liếc mắt, tên chó này cũng không thèm nhìn xem đang ở tình huống gì, cứ cợt nhả nói lời âu yếm là nói.
“Người vô danh, xin hỏi khi nào loại thuốc này sẽ được đưa ra thị trường cho phổ biến cho các bệnh nhân?”
“Đúng vậy, đúng vậy, thành công trong thử nghiệm lâm sàng thứ tư đã chứng minh rằng loại thuốc chống ung thư này đã được nghiên cứu phát mình thành công rồi. Không biết khi nào nó sẽ được sản xuất và đưa ra thị trường?”
Các phóng viên trên khán đài hướng micro về phía Dương Tâm, lần này các câu hỏi rất thống nhát, tất cả đều là hỏi khi nào thuốc mới sẽ được cung cấp cho xã hội.
Dương Tâm cười nhạt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhướng mày nói: “Loại thuốc này là được nhà máy dược phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067282/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.